Lâm Chính nằm trên giường, không muốn nghĩ nữa, trùm chăn lên đầu ngủ.

Ngày hôm sau.

Lâm Chính dậy sớm, thay thuốc, ngồi trước sân hít thở.

Thương tích trên người đã khỏi được bảy tám phần. Anh vốn không bị thương quá nặng, khi chiến đấu với người rừng, những vị trí bị thương đều là những chỗ không quan trọng, anh làm cho đám người Hồng Du thấy mà thôi.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, ở cổng chính vang tiếng gõ cửa.

Lâm Chính nhíu mày, đi tới mở cửa, nhìn thấy Triệu Nguyệt chạy vào.

“Anh có thể sống sót trở về, đúng là kỳ tích!”, cô ta quan sát Lâm Chính một lượt từ trên xuống dưới một lần.

“Có chuyện gì sao, cô Triệu?”.

“Thánh Nữ muốn gặp anh!”, Triệu Nguyệt nhỏ giọng nói.

“Thánh Nữ?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

“Đừng nói nhiều nữa, mau đi theo tôi, nếu chậm trễ thì xong đời!”.

Triệu Nguyệt tóm lấy cánh tay Lâm Chính kéo ra ngoài, chạy thẳng đến tòa lầu các ở chính giữa Hồng Nhan Cốc.

Những tòa kiến trúc của tối qua đã tàn tành mấy khói. Rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc đang tiến hành xây dựng lại.

Vì vậy địa điểm của Thánh Nữ cũng được di chuyển. Lâm Chính nhìn tầng lầu trước mặt và thấy cảm thán. Mặc dù tòa kiến trúc trước mặt mang phong cách của lầu các nhưng nó to vô cùng, to gấp nhiều lần so với những lầu các thông thường. Mỗi một tầng lầu giống như một điện đường, vô cùng hùng vĩ.

Triệu Nguyệt bước tới trước và quỳ xuống: “Bẩm Thánh Nữ, Kỳ Lân đã được đưa tới”.

“Đưa anh ta vào”, một giọng nói lạnh tới thấu xương vọng ra. Đó chính là giọng của Thánh Nữ.

“Vâng, Thánh Nữ đại nhân”.

Triệu Nguyệt đứng dậy nói với Lâm Chính: “Đi theo tôi. Nhớ kỹ, đừng ăn nói linh tinh, càng không được nhìn lung tung. Đây là Thánh Nữ đại nhân đấy. Nếu anh dám nhìn lung tung thì cẩn thận kẻo bị khoét mắt”

Lâm Chính gật đầu. Hai người bước vào trong.

Tầng lầu vô cùng rộng rãi. Hơn nữa còn có không ít người Tất cả đều là những người quản lý cấp cao của Hồng Nhan Cốc. Già trẻ cao thấp đều có cả. Nhưng tất cả đều là nữ giới. Bọn họ trang điểm không giống nhau nhưng phục sức đều là những bộ đồ hai màu đỏ và trắng.

Ngồi ở vị trí cao nhất là một cô gái đeo mạng với mái tóc dài và nước da trắng như tuyết. Cô gái có đôi mắt sáng như sao, trông vô cùng nhanh nhạy. Cơ thể thì vô cùng quyến rũ và săn chắc.

Chắc chắn đây là một mỹ nhân, tuổi chắc cũng không lớn lắm. Thế nhưng khí tức thì khủng khiếp tới mức ghê người.

Lâm Chính nhìn Thánh Nữ. Hôm qua do vội vàng nên anh không để ý kỹ. Thế nhưng khi anh nhìn chăm chăm thánh nữ thì những người khác tỏ ra tức giận.

“To gan!”

“Dám mạo phạm Thánh Nữ?”

“Còn không mau cúi xuống!”

“Tôi sẽ móc mắt anh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play