“Thứ hai! Hồng Du rất trung thành với tôi. Cho dù anh có thể thoát khỏi tay của quái nhân thì cô ta cũng sẽ phải giết anh, nếu không tức là cô ta chống lại mệnh lệnh của tôi. Thế nhưng cô ta đã không làm như vậy mà lại đưa anh về chữa trị. Anh giải thích thế nào?”, Thánh Nữ hỏi.

Lâm Chính trầm mặc khi đối diện với câu hỏi chất vấn của Thánh Nữ. Cả điện đường trở nên im lặng như tờ.

Vô số cặp mắt nhìn chăm chăm Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.

Hoa Huyền cũng im lặng. Thánh Nữ cũng không lên tiếng nữa.

“Đưa kẻ phản bội ra ngoài xẻ làm tám, ngoài ra cũng băm cả tên gián điệp xâm nhập vào Hồng Nhan Cốc này nữa”.

Rõ ràng là cô ta muốn giết chết cả Lâm Chính và Hồng Du.

“Hả?”, Triệu Nguyệt đứng ngoài cửa cũng thất kinh. Cô ta muốn bảo vệ Lâm Chính nhưng không biết phải làm thế nào.

“Đợi chút”, Lâm Chính cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi không có hứng thú với người sai anh tới đây, cũng không muốn hỏi anh gì nữa. Vì vậy anh cũng không cần phải nhiều lời đâu, yên tâm lên đường đi”, Thánh Nữ nói.

“Thế nhưng Thánh Nữ đại nhân, tôi vô tội”.

“Ai cũng nói thế cả”.

“Vậy được, cô có thể trả lời tôi hai câu hỏi được không?”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn nhiều lời cũng không muốn lãng phí thời gian với anh”.

“Thánh Nữ đại nhân, không cần phải vội như vậy. Đằng nào tôi cũng không chạy được mà. Cô có thể nghe tôi hỏi cho xong không?”, Lâm Chính hỏi thẳng.

“Câu hỏi đầu tiên, tôi có thể sống sót quay lại, dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi là gián điệp? Thứ hai, lúc tôi bỏ chạy gặp mấy người Hồng Du, bọn họ giúp tôi trốn khỏi sự truy sát của quái nhân. Chắc mọi người cũng nhìn thấy vết thương của cô ấy. Tôi đã từng cứu cô ấy thì cô ấy báo ơn nên không giết tôi, có gì sai? Tại sao các người lại nói là cô ấy phản bội Hồng Nhan Cốc?”

Dứt lời, Thánh Nữ chau mày.

“Hừ, mấy chục năm qua, không ai có thể tránh được sự truy sát của quái nhân. Vậy mà anh có thể dễ dàng thoát được khỏi ông ta, có thể thấy thực lực của anh không hề bình thường. Một vệ sĩ bình thường như anh, sao lại có thực lực như thế? Anh không thấy rất kỳ lạ sao?”, có người đứng ra lên tiếng.

“Ai quy định vệ sĩ thì không được có thực lực mạnh?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm: “Cô sao? Lẽ nào tôi nhất định phải chết trong tay kẻ đó thì mới là bình thường? Ai quy định thế?”

“Điều này…”, người kia tái mặt, không biết nói gì.

“Dẻo mỏ lắm”, Thánh Nữ thản nhiên nói nhưng đôi mắt vẫn hằm hằm sát ý.

“Tôi chỉ đang chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi”.

“Những gì anh vừa nói không thể được coi là chứng minh được”.

“Thế nhưng những gì mà Thánh Nữ đại nhân nói cũng vậy, đâu có thể chứng minh được gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Thánh Nữ chau mày, không hề nói gì. . Truyện Trinh Thám

“Thánh Nữ đại nhân, hà tất phải nhiều lời với kẻ này, lôi anh ta ra chia năm xẻ bảy là được”, một người bên cạnh lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play