“Em gái, đầu óc em có vấn đề hả? Em dám bảo mẹ đi mời thằng rác rưởi kia sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này nhà họ Lưu chúng ta sao còn mặt mũi gặp người khác chứ?”

“Đúng vậy, Mãn San, cô điên rồi hả?”

“Lời như vậy mà cô cũng nói ra được hả? Chẳng lẽ cô không biết Lâm Chính là hạng người gì?”

Người nhà họ Lưu liên tục chỉ trích Lưu Mãn San, tất cả đều tràn đầy phẫn nộ.

Lưu Mãn San nghe thấy những lời này, lập tức tức giận nói: “Lâm Chính là ai? Để tôi nói cho các người biết! Lâm Chính chính là người khiến bữa tiệc của Tiểu Dư không thể tiếp tục! Người khiến Tống Kinh hủy bỏ tất cả hợp đồng của Tiểu Dư! Như vậy còn chưa đủ sao?”

“Vậy thì sao? Chị Mãn San! Chị chỉ suy nghĩ cho Tiểu Dư, mà không suy nghĩ đến chúng tôi sao? Chẳng lẽ chúng tôi không phải người thân của chị à?”, Lưu Mãn Yến buồn bực nói.

.

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

“Mãn Yến! Em nói chuyện với thái độ gì vậy hả?”, Lưu Mãn San mắng.

“Thái độ gì? Thái độ của em như vậy đấy! Đừng tưởng rằng chị là chị thì em sẽ sợ chị! Chị đang muốn làm tổn hại lợi ích của nhà họ Lưu! Em còn không thể nói được sao?”, Lưu Mãn Yến nói.

“Em…”, Lưu Mãn San tức giận đến mức sắp không nói nên lời.

Tuy nhiên, vào lúc này, điện thoại của Lưu Mãn Yến đột nhiên vang lên.

Bà ta lườm Lưu Mãn San, lấy điện thoại ra, vội vàng bắt máy, nặn ra một nụ cười.

“Là anh Kiều à? Rất vui được gặp anh! Anh Kiều! Sao anh lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi vậy?”

Nhưng chưa nói được mấy câu, sắc mặt Lưu Mãn Yến đột nhiên tái nhợt…

Lúc bà ta cúp điện thoại, người bên cạnh vội vàng hỏi.

“Mãn Yến, sao vậy?”, Lưu Đại Bưu hỏi.

“Anh Kiều của công ty Quốc tế Hoa Vũ vừa gọi điện nói… ông ta cảm thấy Tiểu Cao không phù hợp làm việc trong công ty họ… Bị sa thải rồi…”, Lưu Mãn Yến run rẩy nói.

“Cái gì? Bị sa thải?”

Người xung quanh đều sửng sốt.

“Không đúng, lúc đầu không phải đã đồng ý sẽ sắp xếp cho Tiểu Cao vào Hoa Vũ làm việc sao… Tại sao lại lật lọng chứ?”, Lưu Đại Bưu hơi líu lưỡi.

“Chẳng lẽ bị ai đó chen ngang? Hoa Vũ là công ty lớn, nếu có thể vào, một năm kiếm một triệu tệ cũng không thành vấn đề, có bao nhiêu người tranh nhau muốn vào đó! E rằng có người có nhiều mối quan hệ hơn đã tranh vị trí của Tiểu Cao mất rồi?”, người bên cạnh nói.

Lưu Mãn Yến lắc đầu, khóc không ra nước mắt nói: “Không phải, không có ai tranh vị trí của Tiểu Cao cả, là Hoa Vũ không muốn nhận Tiểu Cao. Vừa rồi anh Kiều đã nói rõ, công ty bọn họ sở dĩ nhận Tiểu Cao là vì Tiểu Dư, vì nể mặt đạo diễn Tống, nhưng lúc nãy công ty của họ vừa nhận được tin hủy bỏ bữa tiệc nên đã thẳng tay sa thải Tiểu Cao!”

Vừa nói xong, người nhà họ Lưu đều chết lặng.

Ai cũng không ngờ tới sự tình sẽ trở nên như vậy….

“Chị! Tiểu Dư! Tiểu Cao không thể mất đi công việc này! Đây là tương lai của nó, sẽ ảnh hưởng đến cả đời của nó đấy! Chị, chị nghĩ cách gì đi!”, Lưu Mãn Yến chạy tới, nắm lấy cánh tay Lưu Mãn San kêu khóc.

“Sao cơ? Tiền đồ của Tiểu Cao là tiền đồ, còn tiền đồ của con gái chị thì không phải hả? Không có con gái chị thì em nghĩ Tiểu Cao có thể tìm được công việc như vậy sao?”, Lưu Mãn San tức giận nói.

“Chị, em sai rồi! Làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ?”, lần này Lưu Mãn Yến hoàn toàn sợ hãi.

Lúc trước bà ta rất tự tin, nhưng đó là bà ta ỷ vào việc con trai bà ta sắp vào được một công ty lớn, kiếm được nhiều tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play