Giờ bà ta vừa biết được công việc của con trai mình có được là nhờ vào Tô Dư, vì vậy bà ta lập tức sợ hãi.
Lưu Mãn San không trả lời câu hỏi của Lưu Mãn Yến, bà ta chỉ cúi đầu im lặng.
Người nhà họ Lưu cũng không dám nói gì nữa.
Lúc này không ai có thể xoay chuyển tình thế, chỉ duy nhất một người có khả năng…
Bà cụ Thái hít một hơi thật sâu, đứng dậy.
“Xem ra tiền đồ nhà họ Lưu chúng ta phải phụ thuộc vào thằng ở rể nhà họ Tô này rồi…. Cháu gái!”
“Bà ngoại…”, Tô Dư lén lau nước mắt trên khóe mắt, khẽ gọi.
“Bà già này đi xin lỗi Lâm Chính, thì cháu có thể tiếp tục hợp đồng này chứ?”, hai mắt bà cụ Thái hé mở khàn giọng hỏi.
“Cháu… Cháu không biết…”, Tô Dư thấp giọng nói.
Mọi người im lặng.
“Đại Bưu!”, bà cụ Thái gọi.
“Sao vậy mẹ?”, Lưu Đại Bưu vội vàng tiến lên trả lời.
“Đi sang bên kia giữ Lâm Chính lại trước cho mẹ, những người còn lại đi theo mẹ tìm Lâm Chính!”
“Mẹ, mẹ… Đi thật hả?”, Lưu Đại Bưu không cam tâm hỏi.
“Chẳng lẽ còn có lựa chọn nào khác à? Đi nhanh!”, bà cụ Thái hét lên, chống gậy bước ra ngoài.
Lúc này Lâm Chính vẫn đang ở trong quán cà phê.
Nhưng cà phê của anh đã uống hết.
Sau khi tán gẫu vài câu với Lạc Thiên, Lâm Chính định rời đi.
Lạc Thiên cũng định đến y quán lấy thuốc.
“Không được đi!”
Lúc này, Lưu Đại Bưu xông vào quán cà phê, quát to về phía Lâm Chính.
“Ông muốn làm gì?”, Lạc Thiên lập tức cảnh giác, quát lớn.
“Cậu ta không được rời đi!”, Lưu Đại Bưu hung ác nói: “Nếu cậu ta dám đi thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu ta!”
Câu này của Lưu Đại Bưu quả thực rất ngông cuồng.
Lạc Thiên vô cùng tức giận, lập tức gọi đám tay chân tới.
“Ông dám gây sự ở quán tôi à? Được! Để tôi xem rốt cuộc ông có ba đầu sáu tay, dám làm càn ở đây hay không?”, Lạc Thiên tức giận nói.
“Oắt con, sớm muộn tôi cũng cho cô biết tay”, Lưu Đại Bưu bực bội, còn định chửi bới.
Đúng lúc này, giọng nói của bà cụ Thái vang lên bên ngoài: “Đại Bưu, câm miệng!”.
Lưu Đại Bưu sửng sốt, ngoảnh lại thấy bà cụ Thái được Lưu Mãn San và Lưu Mãn Yến đỡ vào quán cà phê.
Đôi mắt Lạc Thiên hơi đanh lại.
“Bà Thái, bà không đến tham gia tiệc chúc mừng sao? Sao lại đến đây? Chẳng lẽ mùi thơm của cà phê ở đây thu hút bà đến sao? Nếu đã vậy thì để tôi mời bà một ly! Tiểu Thiên, đi pha cho bà Thái một ly cà phê, tính tiền cho tôi”. .
Harry Potter fanfic“Vâng, anh Lâm”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT