Trong bữa tiệc chúc mừng, Tống Kinh không phải nên tươi cười sao?

Sao lại nghiêm túc như vậy?

Tống Kinh cao giọng nói.

“Các vị! Tôi có một việc muốn tuyên bố!”

“Tiệc ăn mừng đoàn phim “Chiến Hổ” bởi vì một số nguyên nhân nên tạm thời hủy bỏ, vô cùng xin lỗi mọi người”.

“Ngoài ra, cũng bởi vì một số nguyên nhân, đoàn phim sẽ hủy bỏ hợp đồng với cô Tô Dư, kết thúc quan hệ hợp tác, mấy bộ phim vốn đã quyết định, cô Tô Dư cũng sẽ không còn đảm nhiệm nhân vật nữ chính nữa, tình hình cụ thể tôi sẽ nói chi tiết ở buổi họp báo sau!”

Nói xong, Tống Kinh quay lại hậu trường.

Toàn bộ khách mời bùng nổ.

Người nhà họ Lưu đều chết lặng.

Người nhà họ Lưu ngồi yên tại chỗ, rối rít ngẩng đầu lên, trợn mắt há mồm, sững sờ như hóa đá.

Đầu óc ai cũng ong ong, trống rỗng.

Bọn họ đều cho rằng mình nghe nhầm.

Bầu không khí sôi trào.

Nhưng người nhà họ Lưu như không nghe thấy.

Bà cụ Thái run rẩy đứng lên, nhìn về phía sân khấu, sau đó nhìn về phía Tô Dư, nói: “Cháu gái, vừa rồi… Đạo diễn Tống nói gì cơ? Muốn… hủy bỏ tất cả hợp tác với cháu hả?”

“Đúng vậy bà ngoại”.

Tô Dư thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

“Sao lại như vậy? Hủy bỏ buổi tiệc chúc mừng thì đã đành, tại sao còn muốn hủy bỏ tất cả hợp tác với cháu?”

“Tống Kinh ức hiếp người quá đáng!”

Lưu Đại Bưu và Lưu Mãn Yến đột nhiên đứng phắt dậy, tức giận nói.

“Tiểu Dư! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tống Kinh… sao ông ta có thể đối xử với cháu như vậy?”, bà cụ Thái tức giận tới mức liên tục vỗ bàn chất vấn.

Còn Lưu Mãn San đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Bà ngoại, cháu đã nói rồi, Lâm Chính là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay! Nếu cậu ấy không ở đây thì bữa tiệc chắc chắn không thể diễn ra! Lúc trước mọi người không tin, bây giờ đã tin chưa?”, Tô Dư lén lau nước mắt, nước mắt như trân châu rơi xuống bộ lễ phục.

Người nhà họ Lưu trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều im lặng.

“Mẹ! Mẹ nghĩ cách đi! Sự nghiệp của Tiểu Dư mới bắt đầu thăng tiến, không thể bị hủy như vậy được!”

Lưu Mãn San nhào tới trước mặt bà cụ Thái, lớn tiếng khóc lóc.

Sắc mặt bà cụ Thái u ám, hơi lúng túng: “Mãn San, con muốn mẹ phải làm sao đây?”

“Mẹ, mẹ nghe Tiểu Dư nói rồi mà? Chỉ cần có thể mời Lâm Chính tới! Tiệc mừng vẫn có thể tiếp tục, tiền đồ của Tiểu Dư cũng được đảm bảo!”

“Con có ý gì?”,bà cụ Thái nhìn bà ta hỏi.

Tiếng khóc của Lưu Mãn San nhỏ hơn một chút, hơi do dự, thận trọng nói: “Mẹ, hay là… mẹ đi mời Lâm Chính về đi!”

“Cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play