Giải quyết xong những người này, Lâm Chính hỏa tốc đến Giang Thành, trên đường đi gọi điện thoại lại cho Mã Hải.

“Lập tức phái người theo dõi mấy địa điểm này, đừng phái người của ông, phái người của Kỳ Lân Môn, người của ông không theo dõi được đâu”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”.

Mã Hải nhận được tin, lập tức bắt tay vào sắp xếp.

Hiện giờ Giang Thành cực kỳ không yên bình.

Ngày nào cũng có vài chuyện “ngoài ý muốn” xảy ra, thời sự đưa tin không ngớt.

Những người tinh mắt phát hiện ra, hầu hết người bị hại của những vụ việc “ngoài ý muốn” này đều có liên quan đến tập đoàn Dương Hoa.

Thế là trên mạng xuất hiện không ít dư luận, nói rằng có người đang tiến hành trả thù nhằm vào Dương Hoa.

Sau chuyện của Nhậm Quy, danh tiếng của Dương Hoa lên như diều gặp gió, rất được lòng mọi người. Thế nên sau khi có lời đồn đoán này, không ít cư dân mạng đã lên tiếng ủng hộ Dương Hoa mang tính tự phát, còn gửi kết quả điều tra của bọn họ đến một số ban ngành.

Nhưng những kết quả này đều như đá chìm đáy biển, hơn nữa những dư luận và tốp tìm kiếm trên mạng đều bị dìm xuống.

Điều này khiến rất nhiều người hiểu ra, người muốn xuống tay với Dương Hoa… không phải là nhân vật đơn giản.

“Con gái”.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một người phụ nữ trung niên xông vào như bị điên.

Cung Hỉ Vân ở trong phòng giật nảy mình, theo bản năng định rút súng ở bên hông ra, đến khi nhìn rõ người kia thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là Trương Tinh Vũ.

Tô Quảng cũng đến, ông ta đứng ở cửa, sắc mặt rất tiều tụy.

Thời gian này hai người thường đến đây với Tô Nhu.

Sau khi biết Tô Nhu xảy ra chuyện, hai người rất lo lắng.

“Con gái, sao con lại dại dột như vậy? Tại sao con lại nghĩ quẩn như vậy? Mắt con đã thế này rồi, nếu con có mệnh hệ gì, thì mẹ phải sống sao đây?”, Trương Tinh Vũ ôm chầm lấy Tô Nhu, khóc lóc thảm thiết.

“Mẹ, con cũng không còn cách nào khác…”, Tô Nhu cũng không khỏi nghẹn ngào.

“Con không thể làm theo lời mẹ nói sao?”, Trương Tinh Vũ đặt tay lên vai cô, vừa khóc vừa nói.

Tô Nhu lẳng lặng rơi nước mắt, chẳng nói chẳng rằng.

“Cô Cung, cô có thể tránh mặt một lát không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Nhu”, Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nói với Cung Hỉ Vân.

Cung Hỉ Vân chần chừ một lát, khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Cửa được khép lại.

Cung Hỉ Vân đứng ở bên ngoài, Tô Quảng cũng không vào trong, chỉ đứng im một chỗ, vẻ mặt bồn chồn bất an.

“Ông Tô, xin ông cứ yên tâm, thời gian này chúng tôi sẽ theo sát cô Tô Nhu, đảm bảo không để cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”, Cung Hỉ Vân an ủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play