“Làm phiền cô Cung rồi”.

“Đây là việc tôi nên làm mà”.

“Nhờ cô gửi lời cảm ơn của chúng tôi đến Chủ tịch Lâm, nếu không có cậu ấy ra tay, thì chắc là Tiểu Nhu đã bị mù rồi”, Tô Quảng thở dài nói.

“Ông Tô quá lời rồi”, Cung Hỉ Vân mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa.

Khoảng 10 phút sau, Trương Tinh Vũ mới lau nước mắt ra khỏi phòng bệnh.

Bà ta chẳng nói chẳmg rằng, vừa lau nước mắt vừa kéo tay Tô Quảng định rời đi.

Tô Quảng vội nhỏ giọng hỏi: “Nó đồng ý chưa?”.

Nhưng Trương Tinh Vũ không trả lời, nghẹn ngào kéo Tô Quảng đi bằng được.

Cung Hỉ Vân không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lúc quay vào phòng mới thấy Tô Nhu đang ngồi ngây ra như phỗng ở mép giường.

Cô không còn khóc nữa.

Nhưng gương mặt trắng bệch một cách đáng sợ.

Mười ngón tay cô xoắn vào nhau, dùng sức hơi mạnh, dường như muốn bẻ gãy ngón tay.

Băng vải quấn quanh mắt đã bị nước mắt thấm ướt.

“Cô Tô, cô không sao chứ?”, Cung Hỉ Vân cảm thấy có chút khác lạ, dè dặt hỏi.

“Tôi… tôi không sao…”, Tô Nhu ngoảnh sang.

“Cô Tô, dù cô có phiền não hay nỗi khổ tâm gì thì hãy cứ gác lại đã. Chờ Chủ tịch Lâm quay lại thì cô nói với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ cách giải quyết giúp cô, cô tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nữa”, Cung Hỉ Vân khuyên nhủ.

Tô Nhu hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt khẽ gật đầu.

“Tôi biết rồi, cô đừng lo cho tôi nữa, thời gian này đã làm phiền cô rồi”.

“Cô Tô khách sáo quá”.

Hàn huyên hai câu xong, Cung Hỉ Vân liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Nhiệm vụ của cô ta là trông chừng Tô Nhu.

Canh 24 tiếng, một tấc không rời.

Nhưng không biết tại sao, cô ta cứ có cảm giác Tô Nhu rất lạ.

Từ lúc Trương Tinh Vũ rời đi… thì càng ngày càng lạ.

Nhưng cô ta không nói rõ được là có vấn đề ở đâu…

Thôi kệ đi.

Cung Hỉ Vân nhắm mắt lại, định nghỉ một lát.

“Cháy rồi! Cháy rồi! Mau dập lửa!”.

Đúng lúc này, tiếng la hét vang lên.

Cung Hỉ Vân mở choàng hai mắt, nhìn ra ngoài cửa.

“Có chuyện gì vậy?”, cô ta kêu lên thất thanh. . T𝙧ải 𝑛ghiệm đọc 𝘵𝙧uyệ𝑛 số 1 𝘵ại ++ T𝙧UmT𝙧uy𝖊𝑛.𝚅N ++

“Cô Cung, cô mau ra ngoài xem sao đi”, Tô Nhu ở trên giường nói.

“Việc này… Cô Tô, cô ở đây một mình không sao chứ? Cô… đừng làm chuyện gì dại dột đấy”, Cung Hỉ Vân do dự một lát rồi nói.

“Cô Cung, cô cứ yên tâm đi đi”, Tô Nhu mỉm cười.

Cung Hỉ Vân thấy thế mới chạy ra ngoài.

Ra ngoài mới biết là kho dược liệu bị cháy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play