Tuy giọng nói của anh rất bình thản, nhưng lời nói lại khiến người ta nổi da gà.

Gã râu quai nón run rẩy một lát, cuối cùng không chịu được nữa, kêu lên.

“Tôi nói… tôi nói! Tôi nói hết…”

“Vậy mới phải chứ”.

Lâm Chính gật đầu.

Gã râu quai nón nhanh chóng khai hết mọi chuyện.

Lâm Chính trầm ngâm một lúc rồi phất tay: “Đưa bọn họ về, cứ nhốt lại đã”.

“Giáo chủ, chẳng phải cậu đã nói là sẽ tha cho chúng tôi sao? Giáo chủ!”, gã râu quai nón cuống quýt kêu lên.

“Tao nói tha cho bọn mày lúc nào vậy? Tao chỉ nói là không giết thôi mà”, Lâm Chính liếc mắt nhìn hắn: “Mày cứ ở Đông Hoàng Giáo tạm đi, chờ tao kiểm tra xem những lời nói của mày là thật hay không, thì mới thả ra. Đương nhiên, điều kiện là mày phải phối hợp với tao, dù sao mày cũng hiểu rõ về thế gia Nam Cung hơn tao”.

Gã râu quai nón biến sắc.

Ý của Lâm Chính đã rất rõ ràng.

Anh mà không tiêu diệt được thế gia Nam Cung, thì bọn họ đừng hòng rời khỏi Đông Hoàng Giáo.

“Đưa đi”, Lâm Chính nói.

“Vâng, giáo chủ”.

Lưu Mã ôm quyền, rồi nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.

Người kia lập tức áp giải những người này đi.

Lâm Chính quay lại nhìn đám lính đánh thuê.

Bọn họ run lẩy bẩy, vội vàng ném súng đi.

“Chàng… chàng trai, chúng tôi cũng là nhận tiền để làm việc thôi…”, người đàn ông cố nặn ra nụ cười, tỏ vẻ vô tội.

“Tôi biết các anh nhận tiền để làm việc, tôi vốn dĩ cũng không định làm gì các anh, nhưng các anh bỗng dưng giúp tôi ngăn cản đám người của thế gia Nam Cung, khiến tôi cảm thấy rất bất an”, Lâm Chính lắc đầu.

“Bất an? Chàng trai, cậu nói vậy là có ý gì?”.

“Vì mạng sống mà các anh có thể bán đứng chủ thuê, nếu tôi thả các anh, sau này có người uy hiếp các anh, thì liệu các anh có nói hết chuyện ngày hôm nay ra không?”.

Lâm Chính đanh mắt nhìn bọn họ.

Đám lính đánh thuê nghe thấy thế, một luồng ớn lạnh bỗng chạy dọc từ đỉnh đầu đến gót chân.

Bây giờ Lâm Chính vẫn chưa muốn để lộ thân phận.

Như vậy thì các con át chủ bài của anh sẽ bị ít đi, thế gia Nam Cung có nhiều điểm để nhắm vào thì anh sẽ gặp nhiều bất tiện hơn.

Rõ ràng đám lính đánh thuê này là loại người gió chiều nào theo chiều ấy, cứ thế thả bọn họ thì sẽ không giữ được bí mật nữa.

Nhưng Lâm Chính cũng không phải là động vật máu lạnh, đối phương chỉ muốn được sống, anh không cần phải giết hết bọn họ làm gì cả, như vậy thì có vẻ mất nhân đạo quá.

Anh không muốn khiến người của Đông Hoàng Giáo cảm thấy anh là một giáo chủ tàn bạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play