“Chiều nay tôi sẽ về đến Giang Thành, ông hãy lập tức dặn dò mọi người, đóng cửa Học viện Huyền Y Phái, đóng ngay trong hôm nay, không cho phép ai được vào”, Lâm Chính nói.
“Vâng, thưa Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải lập tức thực hiện ngay.
Nhưng ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc.
Rầm!
Một tiếng ồn lớn phát ra.
Chiếc xe đột nhiên rung chuyển, rồi chợt dừng lại.
“Hả?”
Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Xảy ra tai nạn sao?”
“Ôi, bác tài ơi, ông đâm trúng người ta kìa!”
“Bây giờ phiền phức rồi”.
“Ông lái xe kiểu gì thế hả? Tôi đang vội về mà”.
“Thật xui xẻo!”
Những người trong xe lớn tiếng chửi bới, định bước xuống xe.
Nhưng vào lúc này.
Bùm bùm!
Nhiều quả lựu đạn bất ngờ xuyên qua cửa kính, rơi vào trong xe khách.
“A! Lựu đạn!”
“Cứu mạng!”
Đám người trên xe chưa kịp chạy xuống lập tức la hét lao xuống xe như điên.
Lâm Chính bước nhanh, nhặt quả lựu đạn trên sàn rồi ném nó xuống dòng sông bên ngoài xe.
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Bụi khói bay mù mịt, tiếng nổ lớn kinh khùng như sắp đánh thủng màng nhĩ của mọi người.
Hành khách la hét bỏ chạy, thậm chí tài xế cũng bỏ chạy luôn.
Lâm Chính bước xuống xe với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Anh phát hiện có một chiếc xe con đang cố tình chặn chiếc xe khách.
Xung quanh chiếc xe khách, có rất nhiều người mặc đồng phục cầm khẩu súng trên tay, thậm chí còn có cả súng RPG.
Chúng đã sớm mai phục ở đây.
Từ những hình xăm vô tình để lộ trên cánh tay của chúng, có thể đoán được đám người này đều là lính đánh thuê.
Hàng chục họng súng nhắm vào Lâm Chính.
“Ai phái các người tới đây?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Chẳng lẽ ngay cả người muốn mày chết mà mày cũng không biết sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT