“Hôm qua có tin tức báo cáo, các giám đốc chi nhánh công ty Dương Hoa ở các tỉnh…. đều bị giết hại rồi”.

“Giết hại? Là người của thế gia Nam Cung ra tay sao?”

“Không rõ lắm… trước mắt không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh là bọn họ ra tay, bởi vì người của các chi nhánh đều chết trong vụ tai nạn xe hoặc chết vì bị vật trên cao ném trúng, cái chết rất kỳ quặc, nhưng đều cùng trong một ngày”.

“Vậy về cơ bản có thể chắc chắn là do bọn họ làm rồi”, Lâm Chính hít một hơi nói.

“Ngoài ra… vẫn còn một chuyện khác”, Mã Hải ấp a ấp úng, như thể có điều khó nói.

Lâm Chính thở gấp, sốt ruột hỏi: “Còn chuyện gì nữa? Ông mau nói đi!”

“Chủ tịch Lâm, cậu tuyệt đối đừng kích động sau khi nghe nhé!”, Mã Hải vội nói.

“Nói mau đi!”, Lâm Chính thầm nghiến răng.

“À… chủ tịch Lâm, hay là đợi đến lúc cậu về rồi nói”, Mã Hải nói.

“Mã Hải, ông đang muốn sau khi về tôi sẽ vặn đầu ông xuống trước hả?”, giọng điệu của Lâm Chính hơi dữ tợn.

Mã Hải im lặng một lúc, hít một hơi mới nói: “Chủ tịch Lâm, cô Tô… lại xảy ra chuyện rồi”.

“Tô Nhu?”, Lâm Chính run rẩy, cuốn sách trong tay anh rơi xuống sàn.

Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Tô Nhu… thế nào rồi?”

“Cô Tô Nhu đã được chúng tôi bảo vệ rất tốt, nhưng hôm qua… cô ấy đã thử tự tử”.

“Tự tử? Tại sao đang yên đang lành lại muốn tự tử? Các người không nói với cô ấy rằng mắt của cô ấy sẽ sớm khôi phục sao? Để cô ấy không lo lắng!”

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi nói rồi, nhưng… nguyên nhân cô Tô Nhu tự tử không phải là vậy, mà là do… thế gia Nam Cung!”

“Thế gia Nam Cung?”

“Chúng tôi không biết thế gia Nam Cung liên lạc với cô Tô Nhu bằng cách nào, cũng không biết họ đã nói gì với cô Tô Nhu. Bây giờ cô Tô Nhu chỉ muốn chết, mọi người không thể thuyết phục. Trước mắt Cung Hỉ Vân đang bảo vệ cô ấy suốt 24 giờ, sợ cô ấy lại làm điều gì đó dại dột. Sau đó…”

“Sau đó thì sao?”, Lâm Chính nôn nóng hỏi.

“Sau đó, bên phía cô Lạc Thiên… cũng xảy ra chuyện tương tự”, Mã Hải thấp giọng nói.

“Lạc Thiên?”

Đôi mắt Lâm Chính đanh lại.

Anh đã nhận ra thủ đoạn của thế gia Nam Cung là gì.

“Thủ đoạn… nham hiểm đấy”.

Lâm Chính khan giọng nói.

“Chủ tịch Lâm…”

“Người của thế gia Nam Cung không dùng đến võ lực ép buộc tôi phải nghe theo, nhưng họ lại dự định khiến tất cả mọi người ở bên cạnh tôi phải phát điên! Tô Nhu và Lạc Thiên e rằng chỉ là một khởi đầu, bọn họ sẽ từ từ làm hại tất cả những người có quan hệ với tôi, có lẽ rất nhanh sẽ đến lượt ông đấy, Mã Hải”, Lâm Chính thấp giọng nói.

Ra tay với những người xung quanh Lâm Chính dễ dàng hơn nhiều so với việc trực tiếp ra tay với Lâm Chính.

Suy cho cùng, lần này, mục đích chính của thế gia Nam Cung là trả thù!

“Chủ tịch Lâm, bây giờ tôi rất khó kiểm soát cục diện này. Cô Tô Nhu chỉ muốn chết nên tính tình rất khó chịu, điều này rất bất lợi với việc hồi phục đôi mắt của cô ấy, tôi lo lắng cô ấy sẽ xảy ra bất trắc gì đó, như vậy thì nguy to”, Mã Hải vội nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play