Một gã đàn ông vạm vỡ ngậm điếu thuốc với hai vết sẹo trên mặt, bước tới với một khẩu súng tiểu liên trên tay.
“Người của thế gia Nam Cung sao?”, Lâm Chính liếc hắn, hỏi.
“Xem ra mày cũng không ngốc”, gã đàn ông cười nói.
“Có thể nói cho tao biết, bọn mày tìm tới đây bằng cách nào không?”, Lâm Chính hỏi.
“Bọn tao đã sớm nhận được tin tức mày đang ở khu vực núi Đông Hoàng, vì vậy bọn tao đã tìm kiếm tung tích của mày ở đây nhưng tìm mấy ngày cũng không thấy bóng dáng của mày đâu. Mãi cho đến vừa nãy mày vừa nhận một cuộc điện thoại, bọn tao đã đi theo tín hiệu xác định được vị trí mày đang ở trên xe. Thằng ranh con, mày còn muốn hỏi gì không? Có thì cứ hỏi đi, chứ lát nữa sẽ không có cơ hội nữa đâu!”
Gã đàn ông vạm vỡ mỉm cười, dập điếu thuốc, chĩa súng tiểu liên vào chính Lâm Chính.
“Tao nghĩ bọn mày không nên làm chuyện ngu xuẩn thì tốt hơn, nếu như bọn mày là người do thế gia Nam Cung phái tới thì tao chỉ có thể nói cho bọn mày biết, bọn mày đã bị lợi dụng rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lợi dụng ư? Tao nghĩ dùng từ thuê sẽ hợp lý hơn, dù sao bọn họ cũng phải trả tiền”.
“Các người có thể nhận được tiền của bọn họ sao?”
“Tại sao lại không nhận được? Số tài khoản ngân hàng đã đưa cho bọn họ rồi, giết được mày thì bọn họ sẽ lập tức chuyển tiền vào tài khoản”, gã đàn ông vạm vỡ nhún vai.
“Tiền giấy thì chuyển khoản thế nào?”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đám đàn ông vạm vỡ sững sờ.
Tiền giấy?
“Ý mày là gì?”, gã đàn ông vạm vỡ hỏi.
Lâm Chính đi đến bên cạnh xe khách, hơi cúi người, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy thành xe.
Đám lính đánh thuê xung quanh khẽ run rẩy, hai mắt mở tròn, tim đập thình thịch.
Người này muốn làm gì?
Hầu như ai cũng có suy nghĩ này trong đầu.
Nhưng giây kế tiếp, cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há mồm xuất hiện.
Lâm Chính dùng lực nhẹ nâng chiếc xe khách lên bằng một tay.
Hơn nữa… anh nhấc nó lên rất dễ dàng, cứ như nhấc một chiếc ô tô đồ chơi, chiếc xe khách dài mấy mét được anh nhấc lên trên đỉnh đầu…
“Hắn là… siêu nhân sao?” một tên lính đánh thuê thì thầm.
“Chỉ có siêu nhân mới làm được như vậy đúng không?”, một người khác ngây ngốc nói.
“Con quái vật này đến từ đâu thế?”
“Quá đáng sợ…”
“Hắn… hắn thật sự là con người sao?”
Tất cả mọi người đều tái nhợt, trợn mắt há mồm nói.
“Tao nghĩ bây giờ bọn mày nên nhanh chóng về nhà sẽ an toàn hơn”. .
Truyện Điền VănLâm Chính đặt xe khách xuống.
Sắc mặt của tên cầm đầu đám lính đánh thuê rất khó coi, lắc đầu nói: “Vị thần này đã tha cho chúng ta thì chúng ta cũng không phải là người không biết tốt xấu, đi thôi!”
Dứt lời, hắn vẫy tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT