Nắm đất rơi xuống đều bị anh đánh nát.
Nhưng nắm đất quá dày đặc, anh đánh nát mười nắm đất nhưng không kịp đánh nát trăm nắm đất, nghìn nắm đất.
Hơn nữa, nắm đất bị đánh nát lại không nổ tan, mà ngược lại chất chồng bên cạnh Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng lướt sang một bên.
Nhưng… không kịp nữa.
Soạt soạt…
Chỉ trong phút chốc, Lâm Chính đã bị nhấn chìm.
Vị trí mà anh đứng bị lượng lớn các nắm đất xây đắp thành một gò đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Thiếu Hải dừng bên cạnh gò đất, hai tay đánh lên gò đất đó một chưởng, hơn nữa vừa đánh vừa xoay vòng xung quanh gò đất.
Ầm! Ầm! Ầm…
Chưởng đáng sợ của ông ta đánh lên gò đất, khi lòng bàn tay chạm vào gò đất, lập tức làm nổ ra một luồng khí kỳ lạ.
Luồng khí đó đánh vào gò đất, đẩy nó vào bên trong.
Thiếu Hải vừa đánh vừa xoay vòng, chưởng không ngừng đẩy vào.
Các trưởng lão khác cũng dừng bước.
Người xung quanh đều ngước mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chốc lát sau, gò đất cao bằng một ngọn núi nhỏ lại bị Thiếu Hải đánh rút lại bằng kích thước một chiếc quan tài.
Bọn họ đều hít ngược một hơi.
Nếu vậy thì chẳng phải Lâm Chính ở trong đó đã bị ép thành thịt nát rồi sao?
Chiêu này ác thật!
Ông ta không ngừng đánh vào, mật độ của gò đất trở nên cực kỳ đáng sợ, hơn nữa độ cứng cũng khiến người ta kinh ngạc.
E rằng xe lu cũng chưa chắc có thể nén một gò đất to lớn thu nhỏ thành như vậy.
Bây giờ chắc là Lâm Chính đã biến thành một tờ giấy ấy nhỉ?
Đa số người đều có suy nghĩ như vậy.
Thiếu Hải lùi lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Liễu Thị Phụng liên tục vỗ tay, cười lớn ha ha.
“Thủ đoạn của trưởng lão Thiếu Hải quả nhiên không tầm thường, thằng nhóc ngông cuồng đó lại bị ông xử đẹp như vậy. Khâm phục! Khâm phục!”.
“Trò vặt vãnh, có gì đáng nhắc tới?”.
Thiếu Hải thản nhiên nói, không cho là đúng.
“Trưởng lão Thiếu Hải khiêm tốn rồi!”.
Bọn họ cười nói, nhưng trong mắt ai cũng đầy vẻ cảnh giác.
Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại mạnh như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT