“Độ cứng của gò đất này đã vượt qua cả sắt thép, tôi nghĩ thằng nhóc ngông cuồng đó chắc chắn đã chết! Nhưng để đảm bảo, vẫn phải bổ thêm một chiêu nữa!”.

Thiếu Hải nói, sau đó đưa tay ra.

Trịnh Đan ở bên này phản ứng lại, vội vàng lấy một thanh trường kiếm ra, nâng cao bằng hai tay chạy tới.

“Tôi đường đường là Đông Hoàng Giáo, đâu đến lượt một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chỉ tay năm ngón. Hôm nay, tôi sẽ giết chết cậu ta trước mặt mọi người, lấy lại uy phong cho Đông Hoàng Giáo!”.

Thiếu Hải giơ cao kiếm lên, quát lớn.

“Được!”.

“Được!”.

“Trưởng lão Thiếu Hải vạn tuế!”.

“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.

“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.



Nhiều đệ tử giơ cao tay, kích động hét lên.

Hành động của Thiếu Hải quả thật làm lòng người phấn khởi.

Hành vi của Lâm Chính quá bá đạo, cộng thêm anh còn trẻ lại lạ mặt như vậy, nhiều đệ tử không hề có thiện cảm với anh.

Trịnh Đan thấy vậy vô cùng mừng rỡ, cũng nhân cơ hội quỳ xuống, hô lên: “Sư phụ bảo vệ uy phong của giáo, cứu vớt Đông Hoàng Giáo, thực sự là cứu tinh của giáo ta! Xin sư phụ hãy mau mau chém người này! Nhân lúc còn sớm kết thúc thế cục loạn nhiều năm của giáo ta!”.

“Xin sư phụ cứu Đông Hoàng Giáo!”.

Đệ tử của Cổ Linh Đường cũng quỳ xuống hô lên.

Dưới sự cổ động này, nhiều đệ tử cũng quỳ xuống theo.

Uy tín của Thiếu Hải nhanh chóng dâng cao trong đám đông.

Tâm trạng mọi người đều phấn khởi.

Sắc mặt của đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng lại cực kỳ khó coi.

Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại có chiêu này.

Trịnh Đan đệ tử ông ta còn châm dầu vào lửa.

Cứu Đông Hoàng Giáo?

Đây là xem Thiếu Hải như cứu tinh sao?

Lúc này, cứu tinh của Đông Hoàng Giáo có khác nào là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo?

Nếu vậy thì chẳng phải mọi người lấy được nhẫn cũng vô dụng?

Ánh mắt của mấy người họ dần lạnh đi.

Thiếu Hải thì cười lớn ha hả. Ông ta nhìn chằm chằm gò đất đó, cũng không nhiều lời nữa, lập tức hô lên một tiếng, tích lũy toàn bộ sức mạnh đâm kiếm về phía gò đất.

Thân kiếm lạnh lẽo như ánh trăng đêm hàn, cực kỳ thê lương xinh đẹp. Những tầng chất khí nhàn nhạt bao bọc lấy thân kiếm, khiến nó trở nên vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.

Mọi người chăm chú nhìn.

Một kiếm này đủ để xuyên thủng gò đất kia, cũng đủ để xuyên thủng Lâm Chính ở trong gò đất.

Kết thúc rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play