Khi bọn họ rốt cuộc cũng nhìn rõ được những cây châm bạc như tinh linh đó, muốn tránh… đã không kịp nữa…

Phập! Phập! Phập! Phập…

Tiếng kim đâm vào da thịt vang lên.

Những trưởng lão đó đều không ngừng lùi về sau, vội vàng kiểm tra cơ thể mình.

Trên người ai nấy đều có ba đến năm cây châm bạc, mỗi một cây châm bạc đều mảnh hơn cả sợ tóc, hơn nữa vô cùng mềm mại.

Mấy trưởng lão sờ vào những châm bạc đó, ai nấy đều kinh hãi.

Làm sao cậu ta có thể đâm những cây châm bạc mềm mại này vào cơ thể bọn họ?

Châm pháp này… không đơn giản!

Nhưng chỉ dựa vào một số châm bạc mà muốn khiến những trưởng lão bọn họ cúi đầu?

Suy nghĩ quá đơn giản!

“Đây là thủ đoạn của cậu sao?”.

Thiếu Hải lạnh lùng liếc nhìn mấy cây châm bạc mềm mại trên người, khinh thường nói, sau đó giơ tay định rút.

“Trưởng lão Thiếu Hải! Không được rút châm! Những châm bạc của y võ đều có đường lối, nếu tùy tiện rút ra, e rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng!”, Tịch Mộc Lâm vội vàng khuyên nhủ.

“Hậu quả nghiêm trọng? Sao? Trưởng lão Tịch, ông cảm thấy tôi sẽ chết vì mấy cây châm bạc nho nhỏ này à?”, Thiếu Hải khinh thường nói.

Nói xong, ông ta rút hết châm bạc, vứt xuống đất.

Số châm bạc đó cực kỳ nhẹ, gần như không phải rơi xuống đất, mà là bị gió thổi, có cảm giác bay bổng.

Tửu Nhục Hòa Thượng thấy vậy cũng rút châm bạc xuống.

Nhưng Liễu Thị Phụng và Tô Mạc Vân không có động tác gì.

“Y võ chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?”, Tửu Nhục Hòa Thượng khẽ hừ, nói.

“Tôi thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, hãy xem tôi đây!”.

Hai mắt Thiếu Hải bùng lên cơn giận, đột nhiên đưa tay chụp xuống đất, vốc lên một nắm đất lớn đánh về phía Lâm Chính.

Soạt!

Đất lớn ầm ầm rơi xuống.

Giống như núi lớn đổ sụp.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Thiếu Hải lại nhảy vọt lên, ập tới tấn công.

“Dịch chuyển núi!”.

Giọng ông ta vừa dứt, khối đất to lớn bỗng nứt ra, chia làm những nắm đất bùn, rơi xuống phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu muốn tránh.

Nhưng nếu khối đất là chỉnh thể thì còn tốt. Bây giờ khối đất đã nổ tung, giống như một tấm lưới chụp xuống phía này, Lâm Chính muốn tránh cũng không có chỗ nào để tránh.

Anh nhíu mày, tích lũy một luồng khí, sau đó đánh về phía trước hai quyền.

Ầm! Ầm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play