“Bạn của đại sư huynh?”.

Không ít người tỏ vẻ nghi hoặc.

“Cho dù là bạn của đại sư huynh thì cũng không được sỉ nhục Trại sư thúc như vậy. Sư tỷ, nếu Trại sư thúc không chịu ra tay, thì vết thương của chúng tôi cũng không thể khỏi được. Đến lúc đó chúng tôi sẽ chết mất”, có người nói.

“Để tôi khuyên anh Lâm đi xin lỗi Trại sư thúc! Các cậu giải tán đi, không được vô lễ! Không được láo xược, rõ chưa?”, Tưởng Xà quát.

Mọi người siết chặt nắm tay, vô cùng không cam lòng.

Nhưng Tưởng Xà đã nói như vậy, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giải tán.

Tưởng Xà thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, bất lực nhìn Lâm Chính.

“Anh Lâm, lần này anh định giải quyết thế nào đây?”.

“Là sao?”, Lâm Chính quay sang hỏi.

“Anh coi như là giúp tôi, đến xin lỗi Trại sư thúc đi…”, Tưởng Xà khàn giọng nói.

“Xin lỗi ư?”

Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi sai thì tôi nhất định sẽ xin lỗi, nhưng tôi không hề sai, tại sao phải xin lỗi?”

“Anh Lâm, anh có biết bây giờ đối với Đông Hoàng Giáo mà nói, người biết y thuật quan trọng đến cỡ nào không? Mỗi ngày ở Đông Hoàng Giáo đều có chém giết, tranh đấu, mỗi ngày đều có vô số người bị thương! Trước mắt, thứ mà Đông Hoàng Giáo thiếu nhất không chỉ là thuốc mà còn thiếu trầm trọng đội ngũ bác sĩ. Thanh Hà Đường thiếu thốn tài nguyên, hầu như không có bác sĩ nào chịu ở lại Thanh Hà Đường. Nếu không phải Trại sư thúc nể tình đồng môn, ở lại chữa trị cho chúng tôi thì e rằng người của Thanh Hà Đường sớm đã chết vì bị thương nặng”, Tưởng Xà hơi kích động nói.

“Nhưng phương pháp trị liệu của ông ta quả thực có vấn đề! Chẳng lẽ… cô cho rằng phương pháp trị liệu của ông ta vẫn là tốt nhất sao? Ông ta chưa từng chữa trị chết người à? Tôi nghĩ rằng phương pháp trị liệu hôm nay của ông ta chắc hẳn đã từng hại chết không ít mạng người rồi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Tưởng Xà hơi run rẩy.

Trước đây, quả thực đã có những ví dụ về bệnh nhân tử vong trong quá trình điều trị.

Nhưng trong mắt rất nhiều người, chẳng qua là đám đồ đệ này bị thương quá nặng, không qua khỏi mà thôi.

“Cô do dự? Chứng tỏ chuyện này đã từng xảy ra”, Lâm Chính nói.

“Anh…”, Tưởng Xà tức giận, không nói nên lời.

Nếu không phải kiêng dè thực lực võ thuật của Lâm Chính quá cao thì cô ta đã sớm tung nắm đấm đánh anh.

Trên thực tế khi ở đây, Tưởng Xà không quá sợ Lâm Chính.

Suy cho cùng, sư phụ của cô ta đang ở đây. Nếu họ đánh nhau thật, cô ta không tin cả Thanh Hà Đường mà không thể đối phó với một thằng ranh bên ngoài!

Sở dĩ cô ta không muốn chọc giận Lâm Chính, là bởi vì không muốn gây ra thương vong không cần thiết!

“Được rồi, nếu anh Lâm không chịu xin lỗi, vậy chuyện này cứ bỏ qua đi, nhưng mong anh Lâm đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa! Cứ coi như không có chuyện gì, được không?”

Tưởng Xà xoay người bước vào trong với khuôn mặt quyến rũ.

Lâm Chính nhắm mắt lại dưỡng thần.

Mục đích anh đến đây không phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với những người này, mà là tham gia đại hội Đông Hoàng.

Chỉ cần những người này có thể thuận lợi đưa anh đến tham gia đại hội Đông Hoàng, thì quả thực anh không cần phải nhúng tay vào vài chuyện không cần thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play