Các đệ tử xung quanh đều liếc mắt nhìn anh.

Bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vô cùng tức giận.

Lý sư đệ kia bị khiêng vào trong, không rõ sống chết.

Nhưng trong mắt những người này, tên họ Lâm không biết từ đâu chui ra này đã hại chết Lý sư đệ.

Lâm Chính biết những người này đang nghĩ gì, nhưng anh mặc kệ, chỉ nghĩ cách làm thế nào để giành chiến thắng trong đại hội Đông Hoàng.

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ ngoài cửa truyền đến.

“Ôi? Các người làm sao thế này? Sao lại nằm như chó chết trên mặt đất vậy hả? Ha ha, vậy mà còn muốn chống đối với Cổ Linh Đường cơ à? Ta thấy các người đúng là điên rồi!”

Nghe giọng nói này, mọi người đều sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía cửa.

Một nhóm đàn ông và phụ nữ mặc đồ lòe loẹt bước vào.

Người vừa lên tiếng là cô gái dẫn đầu.

Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc ngắn khuôn mặt có trang điểm. Cô ta ăn mặc rất diêm dúa lòe loẹt, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ khinh thường, ánh mắt cao ngạo đầy coi thường liếc xéo đám người trước mặt.

“Tiểu sư muội?”

Nhiều người thốt lên.

Lâm Chính liếc nhìn cô gái.

Cô gái này cũng đến từ Thanh Hà Đường sao?

Nhưng nhìn cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với Thanh Hà Đường.

“Người này là ai?”

Lâm Chính liếc nhìn cô gái ăn mặc diêm dúa, thầm hỏi nhỏ.

“À… đó là con gái của sư phụ”, Tưởng Xà run rẩy nói.

“Con gái của sư phụ ư? Con gái của đường chủ Thanh Hà Đường?”

“Đúng vậy, nhưng… nhưng cô ta không còn ở Thanh Hà Đường nữa, cô ta đã phản bội sư phụ, phản bội tất cả mọi người, gia nhập Cổ Linh Đường”, Tưởng Xà nói.

“Ồ?”

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

“Bố tôi đâu?”, Trịnh Đan liếc mọi người, cười tủm tỉm nói.

Trong sảnh náo động, sau đó một nhóm người bước ra ngoài.

Tưởng Xà cũng thuộc trong số đó.

Mấy người họ đứng phía sau một người đàn ông trung niên.

Khuôn mặt người đàn ông già nua, tóc hai bên thái dương đã bạc. Trên mái tóc dài cũng có nhiều sợi bạc trắng, đôi mắt càng trũng sâu, trông rất phờ phạc.

Ông ta là Trịnh Lạc – đường chủ Thanh Hà Đường!

Cách ăn mặc của ông ta rất chỉnh tề gọn gàng, nhưng cũng giản dị. Nếu không phải bên hông treo lệnh bài đường chủ thì sẽ không ai biết ông ta chính là đường chủ.

“Mày đến đây làm gì?”

Sắc mặt người đàn ông hơi u ám, khàn giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play