Anh vừa dứt lời, mọi người đều nghệt mặt ra.

“Khốn kiếp! Cậu nói vậy là có ý gì hả? Ý cậu là cách chữa của tôi sai sao? Ý cậu tôi là lang băm sao?”, Trại Hoa Đà nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy.

“Ông dùng cách này để chữa bệnh mà không phải là lang băm sao?”, Lâm Chính nói.

“Cậu… cậu… cậu…”

Trại Hoa Đà tức điên lên, sau đó vung tay, tức giận nói: “Được, cậu là thần y thì cậu chữa đi, ông đây không thèm chữa nữa”.

Dứt lời, ông ta phủi tay bỏ đi.

“Trại sư thúc! Trại sư thúc!”.

“Trại sư thúc, khoan đã!”.

“Trại sư thúc!”.

Mọi người cuống quýt kêu lên.

Nhưng không thể ngăn ông ta lại.

Trại Hoa Đà nhanh chóng rời đi.

Mọi người vô cùng tức giận.

“A!”.

Đúng lúc này, Lý sư đệ ở dưới đất hét lên thảm thiết, phun ra một cục máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Lý sư đệ, cậu sao rồi?”.

“Chắc không phải là chết rồi đấy chứ?”.

Ai nấy đều vô cùng lo lắng.

“Tất cả là tại thằng chó này!”.

“Mẹ kiếp, chúng ta bắt anh ta lại, đưa đến chỗ Trại sư thúc, bắt anh ta dập đầu xin lỗi Trại sư thúc!”.

“Được!”.

“Bắt ngay anh ta lại! Mẹ kiếp!”.

Nghe thấy đề nghị này, tất cả giáo chúng đều xông tới, định ra tay với Lâm Chính.

“Dừng tay!”.

Tưởng Xà vội vàng quát, ngăn đám đệ tử đang nổi giận lại.

Cô ta biết sự đáng sợ của người này.

Nếu thực sự đánh nhau thì những người đang bị thương này sao có thể là đối thủ của Lâm Chính chứ?

Chỉ sợ lát nữa lại thêm cả đống người bị thương!

“Sư tỷ, sao chị còn bảo vệ người này?”.

“Rốt cuộc đây là ai?”.

Ai nấy tức giận hỏi.

“Anh ta là…”

Tưởng Xà không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Anh ta là bạn của đại sư huynh, các cậu đừng có làm bừa, nếu không đại sư huynh không vui thì sẽ hỏi tội các cậu đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play