Ông tám bật cười.

“Chủ tịch Lâm, cậu không cần dùng kế khích tướng với tôi! Tôi không mắc bẫy đâu! Nhưng với cục diện hiện giờ, tôi nghĩ vẫn nên nói cho các cậu biết vị trí của thế gia Nam Cung thì hơn. Bởi vì như vậy thì chúng tôi sẽ không phải hao tâm tốn sức đối phó với Dương Hoa của các cậu nữa, mà chỉ cần mở rộng cửa, chờ các cậu tự đâm đầu vào chỗ chết”.

Ông tám vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ trong người ra, ném xuống đất.

Dịch Quế Lâm bước tới, nhặt lên rồi mở ra xem.

Đôi mắt ông ta lập tức nheo lại, dường như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khó tin.

“Thảo nào… Thảo nào… Thảo nào chúng ta tìm mãi không ra nơi ở của gia chủ thế gia Nam Cung, không ngờ bọn họ lại ẩn náu sâu như vậy”.

Dịch Quế Lâm kích động nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhận lấy tấm bản đồ Dịch Quế Lâm đưa cho, nhìn một lúc, ánh mắt cũng không khỏi đanh lại.

“Có dám đến không?”.

Ông tám mỉm cười hỏi.

“Cứ chờ tôi đi”.

Lâm Chính cất tấm bản đồ đi rồi phất tay.

“Được, tôi sẽ bảo gia chủ của chúng tôi pha sẵn trà chờ thần y Lâm”.

Ông tám nói xong liền xoay người lên xe.

Đoàn xe của thế gia Nam Cung lập tức quay đầu xuống núi rời đi.

Rất nhanh gọn.

Dịch Quế Lâm lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay lại, nghiêm túc nói với Lâm Chính.

“Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu đừng nên kích động thì hơn. Bao nhiêu người đến nơi này đều chỉ có đường chết. Cậu mà đi thì cũng lành ít dữ nhiều”.

“Nhưng nếu không đi, thì chắc chắn người của thế gia Nam Cung sẽ trả thù tôi. Chưa kể bọn họ trả thù sẽ không chỉ nhằm vào một mình tôi. Không giải quyết được thế gia Nam Cung thì tôi ăn không ngon ngủ không yên”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

“Vậy là cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết?”.

“Ông cảm thấy… đây là đâm đầu vào chỗ chết sao?”.

Dịch Quế Lâm sửng sốt, không biết nên tiếp lời thế nào.

“Là sống hay chết không phải do bọn họ quyết định”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi xoay người lên xe.

Đối phó với nhà Nam Cung không thể khinh suất được. Mặc dù lần này ra đòn xử lý Nam Cung Tùng, thế nhưng gia chủ nhà Nam Cung vẫn còn nên gốc rễ của gia thế này vẫn tồn tại. Bọn họ mà muốn báo thù thì thật dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, màn báo thù tiếp theo của họ sẽ không từ thủ đoạn, sẽ càng lúc càng độc ác hơn.

Quay trở về Giang Thành, Lâm Chính triệu tập toàn bộ các tầng lớp cấp cao của Huyền Y Phái và Dương Hoa để họp bàn.

“Chủ tịch Lâm, cậu không nghỉ ngơi sao? Dù sao thì cậu cũng đang bị thương mà”, Mã Hải do dự, thận trọng nói.

“Không sao”, Lâm Chính ho khù khụ, sắc mặt hơi tái. Thế nhưng những vết thương trên người anh cũng không đáng ngại. Những kỳ hoa dị thảo lấy trong Kỳ Lân Môn đủ để anh xử lý những vết thương này một cách dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play