“Chủ tịch Lâm, tiếp theo cậu định làm thế nào?”, Cung Hỉ Vân thận trọng hỏi.

“Không thể bị động thêm nữa”

Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Chúng ta mà tiếp tục như vậy thì sẽ chỉ càng bất lợi mà thôi. Cuộc chiến giữa Dương Hoa và thế gia Nam Cung đã chính thức bắt đầu. Tiếp theo, bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn lực báo thù. Hơn nữa không chỉ báo thù chúng ta mà còn cả người thân của chúng ta nữa. Nếu chúng ta muốn người thân của mình bình an vô sự thì phải chủ động tấn công. Trong thời gian ngắn nhất có thể phải đánh bại bọn họ để họ không làm gì được”.

Đám đông nghe thấy vậy thì tối mặt. Dịch Quế Lâm nghe thấy vậy bèn mỉm cười.

“Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy. Cậu tưởng thế gia Nam Cung là cỏ dại bên đường mà muốn nhổ thì nhổ sao? Cậu ngây thơ quá. Tôi nói một câu không được khách sáo cho lắm, dù cậu có điều động toàn bộ sức mạnh của tập đoàn ra đoàn tấn công sống còn với Nam Cung thì đến cuối cùng người chết đầu tiên vẫn là các cậu. Thế gia Nam Cung mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều”.

Không ai phản bác lời của Dịch Quế Lâm. Bởi vì trước đó Lâm Chính đã giao cho ông ta nhiệm vụ điều tra thế gia Nam Cung và tìm vị trí cụ thể của gia chủ nhà này.

Thế nhưng Dịch Quế Lâm đã tìm rất lâu mà chỉ tìm thấy được Nam Cung Tùng. Còn lại không có bất kỳ đầu mối gì về gia chủ. Nếu như không có thông tin của ông Tám đưa ra thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng chẳng tìm được gì…

Đương nhiên ngoài những điều đó ra thì Dịch Quế Lâm cũng thu thập được một lượng lớn thông tin liên quan tới thế gia Nam Cung.

Thông qua giới thiệu, mọi người cũng đã mơ hồ có được cái nhìn về gia thế này.

Dù hiện tại thiếu đi nhánh của Nam Cung Tùng thì thế gia Nam Cung vấn đang chiếm ưu thế hơn Dương Hoa…

“Mặc dù chúng ta khó có thể thắng được nhà Nam Cung nhưng sự việc đã đến nước này, chúng ta còn không ra tay thì bọn họ cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu. Vậy thì sống chết một phen thôi”, Cung Hỉ Vân gằn giọng.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể sử dụng các mối quan hệ, chèn ép thế gia Nam Cung để bọn họ phải cảnh giác”, Tần Bách Tùng lên tiếng.

HIện tại danh tiếng của Huyền Y Phái khá cao, các mối quan hệ cũng hùng hậu. Đối với nhiều người thì đây chính là ưu thế của Dương Hoa. Thế nhưng Dịch Quế Lâm lại lắc đầu.

“Nếu mọi người thấy thế gia Nam Cung ở ẩn nên không có các mối quan hệ thì mọi người nhầm lớn rồi. Tôi nói cho mọi người nghe, đừng có điều động các mối quan hệ. Mặc dù số lượng những mối quan hệ của nhà Nam Cung không nhiều nhưng mạnh hơn chúng ta cả trăm lần đấy”, ông ta nói.

“Khủng khiếp vậy sao? Tôi không tin”, có người cảm thấy Dịch Quế Lâm đang làm lớn chuyện.

“Tôn Truyền Hùng có biết không?”, Dịch Quế Lâm thản nhiên nói.

Cả căn phòng im phăng phắc.

“Tôi nghĩ người đó đại diện cho điều gì thì chắc mọi người đều biết cả. Tôi thừa nhận, với tính chất của học viện Huyền Y Phái thì mối quan hệ của học viện rất rộng nhưng tôi nói hơi khó nghe thì mọi người dù có tìm được mười nghìn người cũng không đấu nổi với một mình Tôn Truyền Hùng đâu”, Dịch Quế Lâm hừ giọng.

Đám đông không dám nói gì.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, có người hỏi.

“Còn làm gì được nữa, nghĩ cách làm hòa với họ thôi”, Dịch Quế Lâm mỉm cười.

“Làm hòa sao?”, đám đông hết hồn.

“Ông Dịch, ông không đùa đấy chứ? Làm hòa, sao mà bọn họ đồng ý chứ? Người của Nam Cung Tùng chết nhiều như vậy, số còn lại đều bị chúng ta nhốt ở núi đá. Điều này đã tạo thành mối thâm thù với nhà Nam Cung rồi, bọn họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta, sao có thể hòa giải được đây? Hơn nữa, chúng ta không đủ tư cách đề yêu cầu hòa giải”, Mã Hải nói. Ông ta cảm thấy ý kiến này rất ngu xuẩn. Bởi vì làm hòa có nghĩa là thỏa hiệp. Trong tình huống địch mạnh ta yếu mà bàn chuyện làm hòa thì đồng nghĩa với việc đầu hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play