“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Huống hồ, giữa chúng ta còn tình nghĩa gì để nói chứ? Bắt đầu từ lúc này, Dương Hoa chúng tôi và thế gia Nam Cung các ông đã là kẻ thù không đội trời chung”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Ông tám không nói gì, nắm tay siết chặt.

Rất nhiều người của thế gia Nam Cung đều cảm thấy thấp thỏm bất an.

Nhưng đúng lúc này, Dịch Quế Lâm đứng ra.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta giết hết bọn họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Mục đích của chúng ta là thế gia Nam Cung, chứ không phải là bọn họ. Thay vì giết bọn họ, thì hãy làm một cuộc giao dịch với họ đi”, Dịch Quế Lâm nói.

“Giao dịch? Giao dịch gì cơ?”, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn ông ta chằm chằm.

Dịch Quế Lâm bước tới.

“Ông tám, nếu các ông muốn sống thì chỉ cần trả lời các câu hỏi của chúng tôi, các ông sẽ được đi”, Dịch Quế Lâm trầm giọng nói.

“Không ngờ tôi cũng có ngày phải ngậm đắng nuốt cay như thế này, đúng là nhục nhã!”, ông tám giận quá hóa cười, nhưng vẫn còn lý trí, khẽ hừ một tiếng: “Nói đi, các ông muốn hỏi gì?”.

“Rốt cuộc gia chủ của thế gia Nam Cung các ông… đang ở đâu?”, Dịch Quế Lâm lạnh lùng hỏi.

Người của thế gia Nam Cung nghe thấy thế đều không khỏi nín thở, kinh ngạc nhìn Dịch Quế Lâm.

Không thể không nói, câu hỏi này vô cùng hóc búa.

Thế gia Nam Cung là gia tộc lánh đời, đương nhiên nơi ở của gia tộc được giữ rất kín.

Sở dĩ phải giấu kín như vậy không chỉ để tránh người đời làm phiền, mà nguyên nhân quan trọng hơn là bọn họ có thể thoải mái ra tay với các thế lực khác.

Như vậy thì dù bọn họ có chọc vào kẻ địch mạnh đến đâu, cũng không cần phải kiêng dè sợ hãi.

Địch ngoài sáng, ta trong tối.

Mình sẽ luôn nắm quyền chủ động, ưu thế này quả thực quá lớn.

Nhưng nếu mất ưu thế này… thì không phải là chuyện tốt đối với thế gia Nam Cung.

Ít nhất đối với Lâm Chính thì anh đã nắm quyền chủ động.

Anh có thể ra tay với thế gia Nam Cung bất cứ lúc nào.

Ông tám chần chừ.

Những người của thế gia Nam Cung ở phía sau cũng có vẻ mặt phức tạp.

Có người muốn giữ bí mật này, không muốn ông tám nói ra.

Nhưng lại có người muốn giữ được mạng, mong là ông tám có thể thỏa hiệp.

Tất cả đều đổ dồn mắt về phía ông ta.

“Ông tám…”

Có người khẽ gọi, muốn nói lại thôi.

Nhưng ông tám vẫn im lặng.

“Sao nào? Sợ rồi à? Không dám nói à? Tôi hỏi ông câu này chỉ là muốn người của tôi và người của thế gia Nam Cung các ông đánh nhau một trận, cắt đứt ân oán. Không ngờ các ông lại nhu nhược như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng”.

Lâm Chính lắc đầu nói, ánh mắt đầy khinh bỉ và châm chọc.

Mọi người nghe thấy thế liền nổi giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play