“Cậu… cậu…”

Trương Tinh Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.

Người hiền lành như Tô Quảng cũng không nhịn được, tức giận nói: “Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng!”.

“Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa!”.

Tô Nhu cũng cảm thấy sự việc đang dần tồi tệ hơn, liền kéo cánh tay Lâm Chính, nháy mắt với anh.

Không biết tại sao, cô cảm thấy hôm nay Lâm Chính có chút khác thường…

Lẽ nào… là vì khoản tiền lễ phục này, nên anh mới trở nên ương ngạnh như vậy?

Tô Nhu không khỏi nhíu mày.

Nếu đúng là vậy thì cô đánh giá cao Lâm Chính rồi.

Vì chuyện tối qua, Tô Nhu vốn đã có cái nhìn khác về Lâm Chính, trong lòng cũng nảy sinh hảo cảm với anh. Nhưng nếu Lâm Chính vì tiền mà thay đổi, thì lại khiến cô cảm thấy anh phàm phu tục tử chẳng khác nào những người đàn ông khác.

Nhưng Tô Nhu biết rõ, những lời nói này của Lâm Chính đã hoàn toàn chọc giận vợ chồng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng…

“Được được được! Lâm Chính! Cậu giỏi lắm! Bây giờ giỏi rồi, dám cãi lại rồi! Dám chống đối tôi rồi! Cậu lợi hại lắm! Lợi hại!”, Trương Tinh Vũ run rẩy cả người, chỉ vào Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi, hai mắt lồi ra ngoài, gần như sắp phun ra lửa.

Trời mới biết trong lòng bà ta dâng lên lửa giận mãnh liệt đến mức nào.

Bà ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn này!

“Tiểu nhân đắc chí! Tiểu nhân đắc chí!”, Tô Quảng cũng giận đến mức vỗ đùi liên tục.

Ai cũng không ngờ Lâm Chính lại có thái độ như vậy.

Tô Nhu im lặng không lên tiếng.

Lại thấy Trương Tinh Vũ cướp bản thỏa thuận trong tay Tô Nhu, đập trước mặt Lâm Chính, phẫn nộ hét lên: “Họ Lâm kia! Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cậu có ký hay không?!”.

“Tôi… dựa vào đâu phải ký?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu… Cậu… Cậu…”.

“Bà lại muốn lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp tôi? Tôi không cảm thấy chuyện này có tác dụng với tôi, Trương Tinh Vũ, Lâm Chính tôi là người, không phải là chó của nhà bà! Tôi cũng có tôn nghiêm! Đừng nói tôi có khoản tiền bồi thường của bộ lễ phục đó, dù tôi không có, trên người không có đồng xu dính túi, tôi cũng không ngại rời khỏi nhà họ Tô!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Lời này lập tức khiến Trương Tinh Vũ không còn lời nào đáp lại.

Tô Quảng cũng kinh ngạc.

Trong lòng Tô Nhu rối ren cảm xúc.

Cô cúi thấp đầu, không biết nên nói gì mới phải.

Nếu nói giúp mẹ mình, thì những gì Lâm Chính nói đều là đúng, những năm nay cả nhà họ quả thật có thái độ không tốt với anh.

Nhưng nếu giúp Lâm Chính thì phía này lại là mẹ mình.

Nên làm thế nào mới tốt?

Tô Nhu vô cùng đau khổ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================

Lúc này, điện thoại của cô rung lên.

Cô cầm điện thoại lên xem, là thư ký của mình gọi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play