Bây giờ còn chưa đến giờ làm, sao thư ký lại gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ cô ấy có chuyện gì cần xin nghỉ?

Tô Nhu lòng dạ rối bời nghe máy.

“Sao thế?”.

“Chủ tịch Tô, cô không xem tin tức sao?”, thư ký ở đầu dây bên kia ngạc nhiên hỏi.

“Tin tức?”, Tô Nhu hoang mang: “Tin tức gì?”.

“Là tên Cư Chí Cường đó! Tối hôm qua và sáng nay rần rần chuyện lễ phục! Không phải anh ta và bạn gái phá hỏng lễ phục của cô sao? Nhưng hôm nay, mới sáng anh ta đã thông báo với giới truyền thông trên mạng, chính thức tuyên bố với mọi người rằng lễ phục của cô không phải anh ta rạch, anh ta cũng không định bồi thường cho cô đồng nào”, thư ký nói.

“Cái gì?”, Tô Nhu ngạc nhiên, sau đó vội nói: “Nhưng bạn gái anh ta rạch… chuyện này anh ta phải thừa nhận chứ”.

“Bạn gái anh ta cũng đang thanh minh, nói rằng hai bộ lễ phục đó là cô tự mình bất cẩn té ngã nên mới rách, không liên quan đến cô ta, đồng thời tuyên bố dù cô có kiện bọn họ, bọn họ cũng không sợ!”, thư ký nói.

Tô Nhu nghe vậy ngây ra như phỗng.

“Tiểu Nhu, chuyện này là sao? Chẳng lẽ… tiền cũng không có?”, Trương Tinh Vũ sốt ruột, rõ ràng bà ta đã nghe thấy giọng nói trong điện thoại, vội hỏi.

“Nếu đám Cư Chí Cường dám lật lọng trắng trợn như vậy thì chứng tỏ hai lý do, thứ nhất người trong buổi tiệc sẽ không làm chứng cho bọn con, thứ hai trong bữa tiệc không có camera giám sát!”, Tô Nhu khẽ giọng nói.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều ngạc nhiên.

“E rằng còn có lý do thứ ba”.

Lâm Chính ở bên này lạnh lùng lên tiếng: “Bọn họ cảm thấy nếu đền tiền cho tôi thì sẽ đắc tội với thần y Lâm, cho nên bọn họ thà cắn răng không chịu thừa nhận cũng không muốn trả tôi một số tiền lớn, để tôi tiêu xài thỏa thích”.

Tô Nhu nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.

Vòng một vòng lại vòng tới bản thân cô.

“Họ Lâm kia, có thấy không? Báo ứng đến rồi!”.

Trương Tinh Vũ nổi giận chỉ vào Lâm Chính, nói: “Vừa rồi không phải cậu rất đắc ý sao? Thế nào? Bây giờ người ta không bồi thường cho cậu nữa, cậu vẫn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng không một đồng xu dính túi! Cậu ngông cuồng nữa đi!”.

“Bà cảm thấy tôi sẽ quan tâm chuyện đó sao? Tôi đã nói rồi, dù tôi không có đồng xu dính túi, tôi cũng sẽ giữ thái độ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu…”.

“Được rồi mà mẹ, Lâm Chính, hai người bớt nói vài câu đi. Đây vốn là tiền dựa vào vận may mới có, bây giờ vận may không may biến mất rồi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, coi như nó chưa xảy ra”, Tô Nhu đau đầu nói.

“Sao? Con gái, con định bỏ qua như vậy à? Kiện bọn họ đi! Rõ ràng bọn họ làm hỏng lễ phục của con, con phải kiện bọn họ chứ!”, Trương Tinh Vũ không cam tâm.

“Mẹ, chuyện này để sau hẵng nói, con thật sự không muốn nhắc tới nữa”.

Tô Nhu bực bội nói, sau đó quay người vào nhà.

“Con gái! Con gái!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play