“Mẹ, không nói những chuyện đó nữa, vừa sáng ra bố mẹ đến đây có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu hỏi.

“Hừ, chuyện gì à? Đương nhiên là để hỏi về chuyện bộ lễ phục của các con rồi”, Trương Tinh Vũ lại khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng: “Chồng con đúng là quá giỏi! Chuyện này mà không nói với bố mẹ tiếng nào, đúng là quá giỏi!”.

“Mẹ, Lâm Chính không có ý đó, anh ấy chỉ muốn… chỉ muốn…”, Tô Nhu còn định nói đỡ cho Lâm Chính, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói gì cho phải.

“Được rồi, con đừng nói đỡ cho cậu ta nữa. Cái tính này của con giống mẹ, độc miệng nhưng mềm lòng. Chuyện vừa rồi mẹ coi như chưa từng xảy ra, nhưng chuyện lễ phục thì mẹ không thể làm lơ được. Lâm Chính, nói đi, sau khi nhận được số tiền bồi thường kia, cậu định báo hiếu bố mẹ vợ bao nhiêu?”, Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn Lâm Chính, không mặn không nhạt nói.

“Báo hiếu?”, Lâm Chính nhìn bà ta với ánh mắt kỳ quái.

“Sao nào? Cậu không chịu à? Bao nhiêu năm nay cậu ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, nếu không nhờ tôi nuôi, thì loại vô dụng như cậu đã chết đói ngoài đường rồi. Bây giờ cậu giàu rồi, thì lại muốn hất cẳng chúng tôi à? Đừng hòng!”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn bà ta.

Tô Nhu vội nói: “Mẹ, Lâm Chính không có ý đó… chỉ là bây giờ bên kia vẫn chưa có câu trả lời cho bọn con, với lại phải đền bao nhiêu tiền vẫn chưa có con số chính xác. Bây giờ mẹ hỏi bọn con vấn đề này, thì bọn con cũng không trả lời được”.

“Con số không quan trọng, quan trọng là thái độ”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Thái độ? Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”.

“Chẳng có ý gì cả, đây, mới sáng ra mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần chồng con chịu ký vào đây, thì cậu ta vẫn là con rể của mẹ”.

Trương Tinh Vũ vừa nói vừa lục tìm một tờ giấy trong túi xách, rồi đập mạnh xuống bàn.

Tô Nhu cầm lên xem, lập tức biến sắc.

“Mẹ… mẹ thật là quá đáng…”

“Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Đây chỉ là những yêu cầu bình thường, có gì mà quá đáng? Sao con cứ bênh người ngoài thế nhỉ? Mẹ là mẹ ruột con đấy! Con bị làm sao thế hả?”, Trương Tinh Vũ không vui, trừng mắt nhìn Tô Nhu.

“Nhưng… mẹ, mẹ không thể làm như vậy được! Khó khăn lắm Lâm Chính mới trúng giải đặc biệt, vậy mà mẹ lại bắt anh ấy chuyển cho mẹ 80% tiền bồi thường? Mẹ… mẹ ngang ngược quá đấy!”, Tô Nhu có chút tức giận.

“Chẳng phải mẹ để lại cho cậu ta 20% đó sao? Con gái, đâu phải con không biết chồng con là loại người gì. Cậu ta cầm nhiều tiền như vậy, nhỡ bị người ta lừa mất thì phải làm sao? Để mẹ giữ hộ cho!”, Trương Tinh Vũ vội nói.

“Nhưng…”, Tô Nhu còn định nói gì đó.

Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đã lên tiếng.

“Trương Tinh Vũ, số tiền này tôi sẽ không cho bà một xu nào”.

“Cậu nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ kinh ngạc.

Tô Quảng cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: “Tiểu Chính? Cậu làm sao thế hả? Không biết lớn nhỏ! Dám gọi thẳng tên của mẹ vợ cậu thế à?”.

“Mẹ vợ? Bà ta có coi tôi là con rể không? Tôi hỏi ông bà một câu, tôi thực sự là con rể của ông bà sao? Ba năm nay từ khi tôi ở rể nhà họ Tô, ông bà có thái độ gì với tôi? Tôi không thấy được sao? Tôi ngủ sô pha ba năm, ngày nào cũng chịu đựng sự lạnh nhạt mỉa mai của ông bà. Bây giờ tôi trúng thưởng, trời vừa sáng ông bà đã chạy đến chỗ tôi đòi tiền? Nếu ông bà có thái độ tốt hơn một chút, nói không chừng tôi còn cho một ít, nhưng từ lúc tôi mở cánh cửa này, Trương Tinh Vũ đã nói được câu nào lọt tai chưa? Như vậy mà còn muốn tôi cho tiền? Ông bà coi Lâm Chính tôi là quả hồng mềm muốm nắn bóp thế nào thì nắn bóp sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play