“Dịch Quế Lâm, đã đến lúc này rồi, nếu ông còn không chịu buông bỏ cái gọi là sĩ diện, e rằng chúng ta không thể đàm phán. Tôi muốn ông và cả Kỳ Lân Môn của ông chủ động cúi đầu, chứ tôi không cầu xin các ông. Nếu ông vẫn còn nghĩ mình là nhất, không ai ép các ông đưa ra bất cứ lựa chọn nào cả!”, Lâm Chính đi đến trước mặt Dịch Quế Lâm, hơi khom người, lạnh lùng quát.

Dịch Quế Lâm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết bây giờ mình không còn lựa chọn nào khác, đành hậm hực hừ một tiếng, nói: “Vậy xin thần y Lâm chữa trị cho tôi, tôi đồng ý dẫn theo toàn bộ Kỳ Lân Môn… khuất phục cậu…”.

Nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng trông bộ dạng Dịch Quế Lâm vẫn không phục.

Lâm Chính cũng mặc kệ.

Bây giờ là lúc anh đang cần người, nếu đối phó với Ưng Các, nhất định phải trọng dụng nguồn sức mạnh như Kỳ Lân Môn!

Lâm Chính lấy một bình sứ nhỏ đã chuẩn bị từ trước ở trong túi áo ra, đặt lên bàn.

“Uống nó đi!”, Lâm Chính nói.

“Được!”.

Dịch Quế Lâm sáng mắt, lập tức mở bình sứ ra, đổ ra một viên thuốc, cho vào miệng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Ông không hỏi đây là thuốc gì mà cứ vậy uống luôn à?”.

“Đây không phải thuốc chữa trị vết thương của tôi sao?”, Dịch Quế Lâm cũng sửng sốt.

“Ai nói với ông đây là thuốc chữa bệnh cho ông?”.

“Hả?”, Dịch Quế Lâm cầm bình thuốc, mặt trắng bệch, vội hỏi: “Vậy… vậy đây là thuốc gì?”.

“Thuốc độc!”, Lâm Chính không cần suy nghĩ mà nói.

Dịch Quế Lâm lập tức như bị sét đánh.

“Cậu… Cậu lại dám… hạ độc? Cậu thật hèn hạ!”.

“Tôi thấy thái độ của ông tệ như vậy, lo rằng ông sẽ đâm sau lưng tôi, định cho ông viên thuốc độc tác dụng chậm, để ông uống xong còn bắt ông tận tâm tận lực cống hiến cho tôi. Nào ngờ tôi còn chưa nói gì mà ông đã uống, ông cũng vội thật đấy, tôi cũng đâu có ép ông!”, Lâm Chính nhún vai nói.

“Tôi liều mạng với cậu!”.

Dịch Quế Lâm nổi giận, giơ cao tay định chưởng về phía đầu Lâm Chính.

Tay ông ta giơ lên không trung, nhưng mãi không dám đánh xuống.

“Sao? Không giết nữa à?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta, nói.

Dịch Quế Lâm nghiến răng nghiến lợi, mắt mở to, tay giơ lên run rẩy.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn phất mạnh tay, phẫn hận ngồi xuống.

Cuối cùng Dịch Quế Lâm cũng đã khuất phục.

Mặc dù ông ta đã uống thuốc độc của Lâm Chính, nhưng để trao đổi, Lâm Chính sẽ chữa khỏi vết thương cho ông ta.

Chỉ tiếc từ nay về sau, ông ta sẽ phải chịu sự ràng buộc của Lâm Chính.

Với người như Dịch Quế Lâm, Lâm Chính sẽ không thương tiếc.

Nếu không cho Dịch Quế Lâm dùng thuốc độc, ông ta chắc chắn sẽ trở mặt sau khi vết thương khỏi hẳn. Con cáo già này không dễ khống chế như vậy.

Đợi sau khi Dịch Quế Lâm được chữa khỏi, Lâm Chính bèn sắp xếp nhiệm vụ cho Dịch Quế Lâm theo dõi nhất cử nhất động của Ưng Các ở Yên Kinh.

“Cái gì? Theo dõi Ưng Các? Cậu điên rồi sao? Cậu định đối phó với Ưng Các?”, Dịch Quế Lâm tỏ ra cực kỳ kinh hãi, dù là tông môn ẩn thế như ông ta cũng đã nghe tới danh tiếng Ưng Các.

“Không phải tôi muốn đối phó Ưng Các, mà là Ưng Các đã nhắm vào tôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play