Xoảng!

Tách trà rơi vỡ trên đất.

“Đây là thứ gì? Loại trà khó nuốt thế này mà cho người uống à? Mau pha một bình Long Tỉnh trước cơn mưa đến đây!”, ông lão chán ghét quát lên.

“Ơ… Ông đợi cho một lát”.

Thư ký nặn ra nụ cười, sau đó nhặt tách trà trên mặt đất lên định ra ngoài.

“Bỏ đi, khỏi cần Long Tỉnh trước cơn mưa nữa, bảo Chủ tịch Lâm của các người mau tới đây đi, tôi đã đợi cậu ta lâu lắm rồi”.

“Chủ tịch Lâm đã đang trên đường đến, ông hãy nghỉ ngơi một lúc, chắc Chủ tịch Lâm sẽ đến nhanh thôi”.

“Đến nhanh thôi? Hừ! Cả đời này tôi chưa bao giờ đợi ai lâu như vậy!”, ông lão mất kiên nhẫn.

Thư ký vô cùng bất đắc dĩ.

Lúc này, cửa được mở ra.

“Môn chủ Dịch, sao thế? Chỗ tôi phục vụ không đủ chu đáo hay sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng.

“Chủ tịch!”, thư ký vội khom lưng chào.

“Ừ, ở đây không có chuyện gì nữa đâu, cô ra ngoài làm việc đi”, Lâm Chính cười đáp.

“Vâng thưa chủ tịch”, thư ký gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.

Sắc mặt của Dịch Quế Lâm có chút khó coi, hoặc có thể nói là rất khó coi.

Bởi vì ông ta biết, mình đến đây có nghĩa là đã nhận thua với thần y Lâm.

Chuyện này đối với người kiêu ngạo như ông ta mà nói là không thể nhẫn nhịn.

Nhưng… ông ta thật sự hết cách rồi!

Bởi vì ông ta còn không đến thì không còn bao nhiêu thời gian nữa…

“Thần y Lâm, đã lâu không gặp!”, Dịch Quế Lâm không có cảm xúc gì, lên tiếng.

“Cũng không tính là lâu nhỉ, nhưng ông không đến tìm tôi ngay, tôi cũng cảm thấy bất ngờ”, Lâm Chính ngồi xuống ghế của mình, bật máy tính lên, mở trò chơi xếp bài Spider ra, vừa chơi vừa nói.

“Nói đi, làm thế nào thì cậu mới chịu chữa cho tôi?”, Dịch Quế Lâm hạ giọng hỏi.

Lâm Chính nhìn chằm chằm màn hình máy tính, click nhẹ con trỏ chuột, dường như chơi rất say mê.

Dịch Quế Lâm hơi ngẩn ra, sau đó buồn bực nói: “Thần y Lâm, cậu có nghe tôi nói không? Rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới chịu chữa cho tôi?”.

“Môn chủ Dịch, đây là thái độ của ông sao?”.

Lâm Chính nhíu mày, đóng máy tính lại, không có cảm xúc gì nhìn ông ta.

“Ông phải rõ bây giờ ông đang ở đâu, ông đang đối mặt với ai”.

Dịch Quế Lâm kinh ngạc, sau đó hừ lạnh: “Tôi nói cậu biết, lần này tôi đến đây không phải để cúi đầu trước cậu! Cậu đừng nghĩ tôi nhất định phải khuất phục cậu!”.

“Cửa ở bên kia!”.

Lâm Chính chỉ ra cửa, bình tĩnh nói: “Nếu ông muốn, tôi có thể gọi đến nhà tang lễ giúp ông!”.

“Cậu…”.

Dịch Quế Lâm tức giận, gương mặt đỏ bừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play