“Hừ, thần y Lâm, tuy Dương Hoa của cậu có xu hướng phát triển rất tốt, lại có Học viện Huyền Y Phái hỗ trợ, nhưng theo tôi thấy, các cậu đấu với Ưng Các chắc chắn là lấy trứng chọi đá. Tôi cảm thấy cậu không nên nghĩ tới chuyện đọ sức với Ưng Các, mà nên nghĩ làm thế nào để thỏa mãn Ưng Các, khuất phục Ưng Các. Dù sao cậu cũng không thể nào chiến thắng Ưng Các”.

“Ông là người của Ưng Các sao?”.

“Đương nhiên không phải”.

“Vậy ông khuyên tôi hàng làm gì?”.

“Cậu… không nghe lời người lớn nói! Thôi bỏ đi, đây là lựa chọn của cậu, sau này có hối hận thì đừng trách tôi không khuyên cậu”.

“Sau này thì để sau này hẵng nói, tôi đã đặt vé máy bay đến Yên Kinh cho ông, đến đó sẽ có người đón ông”.

“Thần y Lâm, thứ cho tôi nhiều lời. Ưng Các ở Yên Kinh chỉ là phân bộ, không phải tổng bộ, cậu nói tôi theo dõi nơi đó e là không có thu hoạch gì, đối phó cậu chắc chắn không phải chuyện mà một phân bộ có thể làm được”, Dịch Quế Lâm lắc đầu nói.

“Vậy ông có thể tìm được manh mối địa chỉ của tổng bộ từ phân bộ đó không?”, Lâm Chính hỏi.

Dịch Quế Lâm ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Cậu điên rồi à? Thế nào? Cậu còn định động tới tổng bộ của Ưng Các?”.

“Phen này đến Yên Kinh, ông chỉ có một nhiệm vụ, đó là theo dõi đám người của Ưng Các cho tôi, tìm ra cách bọn họ liên lạc với tổng bộ, hoặc nơi tọa lạc của tổng bộ hiện nay. Nếu hoàn thành, tôi có thể cho ông thuốc giải, trả lại tự do cho ông”, Lâm Chính nói.

Dịch Quế Lâm bỗng đứng bật dậy, hai mắt mở lớn.

“Thật sao?”.

“Lời tôi nói xưa nay luôn có giá trị, tôi không nói hai lời”.

“Được! Tôi tin cậu một lần!”.

Dịch Quế Lâm vỗ tay, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi đến Yên Kinh.

Có Dịch Quế Lâm ra tay, đương nhiên Lâm Chính cũng yên tâm. Đợi tìm được vị trí tổng bộ của Ưng Các, bên đó không còn là địch trong tối ta ngoài sáng nữa, Lâm Chính cũng sẽ không phải ở thế bị động mãi.

Bây giờ chỉ cần đợi tin, sau đó chuẩn bị sẵn sàng là được.

Lúc này, điện thoại trên bàn lại vang lên.

Lâm Chính cầm lên xem.

Hóa ra là Tống Kinh đã lâu không liên lạc.

“Chủ tịch Lâm, chào cậu, tôi không quấy rầy cậu chứ?”, giọng nói Tống Kinh vô cùng khách sáo.

“Không, có chuyện gì sao?”.

“Là thế này, phim mới của chúng tôi sắp quay xong rồi, nhưng trước mắt vẫn có một phân cảnh của cậu vẫn chưa hoàn thành, nếu cậu tiện thì chiều nay có thể đến hiện trường quay phim không? Yên tâm, sẽ không làm lỡ thời gian cậu quá nhiều đâu”, Tống Kinh cười nói.

Mặc dù đã một thời gian không liên lạc với Lâm Chính, nhưng những việc làm của Lâm Chính ở nước Mễ trước kia đã truyền khắp cả nước, trong lòng Tống Kinh cũng vô cùng khâm phục Lâm Chính, đương nhiên thái độ cũng tốt hơn nhiều.

Dù vậy, ông ta vẫn không cảm thấy bộ phim Chiến Hổ quay theo ý kiến của Lâm Chính sẽ được bao nhiêu doanh thu.

Thái độ là một chuyện, cách nghĩ lại là một chuyện khác.

Lâm Chính xem đồng hồ, gật đầu nói: “Một tiếng nữa tôi tới, bây giờ mọi người đang quay ở đâu?”.

“Ồ, ở công viên Tân Hải trong thành phố ngay cạnh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play