Cô ngơ ngẩn nhìn cậu Trung ngồi trước đàn dương cầm, hơi say mê, trong lòng rất phức tạp.

Cô không ngờ cậu Trung lại có thể đàn được khúc nhạc sâu lắng và tuyệt vời như vậy.

Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khác biệt…

Cảm giác này rất tuyệt diệu.

Cô không biết đó là sức cảm nhiễm của âm nhạc, hay là vì gì khác…

Chỉ là cảm giác này không quá mãnh liệt mà thôi.

Khoảng năm sáu phút sau.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, bài nhạc đầy thâm tình này cuối cùng cũng kết thúc.

Hiện trường yên tĩnh khoảng ba bốn giây, sau đó vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Bốp bốp bốp bốp bốp…

Trần nhà bị tiếng vỗ tay làm rung chuyển như sắp sụp xuống.

“Màn biểu diễn quá hay!”.

“Trời ạ, tôi chưa bao giờ nghe được khúc nhạc nào hay như vậy”.

“Chẳng trách Harry khen ngợi cậu Trung liên tục, không ngờ cậu Trung lại có tài năng như vậy”.

“Cậu Trung, nếu cậu tổ chức liveshow, tôi nhất định sẽ ủng hộ!”.

“Cậu đã chinh phục được tôi rồi!”.

Khách khứa ở đây đều khen ngợi, nhiều người nhìn cậu Trung với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái.

“Hồng, cậu biểu diễn thật là tuyệt. Nếu cậu phát triển theo phương diện này, trình độ đàn của cậu chắc chắn còn giỏi hơn tôi nhiều”, Harry cũng không khỏi tán thưởng.

“Harry, cậu đừng đùa với tôi nữa, đây chỉ là sở thích nghiệp dư của tôi mà thôi”, Trung Hồng nhún vai cười nói.

“Sở thích nghiệp dư? Thế thì tiếc quá, trình độ biểu diễn của cậu đã vượt trên những nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp rất nhiều”.

“Cảm ơn”.

“Hồng, tôi rất tò mò, khúc nhạc vừa rồi rất thương cảm cũng rất thâm tình, hơn nữa trước khi biểu diễn cậu cũng nói là muốn tặng cho cô gái nào đó. Thế nào? Cậu biểu diễn vì ai vậy? Sao tiếng đàn của cậu lại khiến người ta tan nát cõi lòng đến vậy? Cậu rất đau lòng sao? Hồng!”, Harry tò mò hỏi.

“Tôi không đau lòng, tôi chỉ muốn cho cô ấy biết tâm ý của tôi. Dù tôi có trở thành người thế nào, cô ấy có trở thành người thế nào, tấm lòng của tôi với cô ấy vẫn không đổi…”, cậu Trung lắc đầu cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tô Nhu.

Nói vậy đã gần với tỏ tình rồi.

Tô Nhu đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.

“Cậu Trung, cô gái mà cậu thích là ai?”.

“Đúng vậy, cậu Trung, khúc nhạc vừa rồi cậu biểu diễn vì ai vậy?”.

“Cậu Trung, mau công bố nữ chính ra đi!”.

Khách khứa đều nhao nhao nói.

Dù bọn họ biết rõ là cố ý, nhưng bọn họ vẫn muốn nói hùa vào…

Cậu Trung liên tục lắc đầu: “Mọi người đừng làm khó tôi, tôi không muốn quấy rầy cô ấy, tiếp theo xin hãy thưởng thức màn trình diễn của Harry nhé”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play