“Cậu chỉ cần mở lời”, Harry cười nói.

“Tôi hi vọng cậu có thể đánh đàn cùng tôi, chúng ta cùng nhau biểu diễn một bài, tôi muốn tặng cho một cô gái xinh đẹp”, cậu Trung nói, nhìn chằm chằm Tô Nhu, hồi lâu không dời đi được.

Tất cả khách khứa xung quanh đều nương theo đường nhìn của cậu Trung nhìn về phía Tô Nhu…

Chỉ ánh mắt này của cậu Trung, kẻ ngốc còn biết bài nhạc này anh ta muốn tặng cho ai.

Nhiều người nhìn Tô Nhu với ánh mắt sâu xa.

Ngưỡng mộ có, đố kỵ có, khó hiểu có, ngạc nhiên có.

Mọi kiểu ánh mắt đều có.

Sắc mặt Tô Nhu lại khó coi vô cùng.

Có lẽ cô không ngờ cậu Trung lại có chiêu này, bởi vậy mà không biết phải làm thế nào.

“Quả nhiên là cao siêu hơn Cao Lam nhiều”.

Lâm Chính ở phía sau cũng âm thầm nhíu mày.

Người phụ nữ giống như Tô Nhu dùng tiền và danh tiếng hiển nhiên không thể lay động được. Nếu muốn chinh phục người phụ nữ như vậy, cách tốt nhất là thể hiện tài năng của mình, dựa vào khí chất và bản lĩnh của mình để bắt bớ cô, nô dịch cô.

Rõ ràng cậu Trung hiểu rõ điều này.

Anh ta sẽ không dựa vào tiền bạc dung tục để lấy lòng Tô Nhu.

Cái anh ta dùng là tài hoa và hoài bão.

Nghệ sĩ dương cầm Harry và cậu Trung ngồi sóng vai với nhau.

Cậu Trung nhìn thật sâu vào Tô Nhu, sau đó đưa hai tay ra, mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn dương cầm.

Tiếng nhạc du dương như nước suối.

Những nốt nhạc tuyệt vời bay bổng.

Tiếng đàn êm tai dần vang vọng khắp khách sạn.

Harry mỉm cười, hòa tấu với anh ta.

Cậu Trung thì đắm chìm trong đó, ngón tay lướt phím đàn lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ.

Chỉ là… khúc nhạc này không khiến người ta vui vẻ, ngược lại có cảm giác khiến người ta tan nát cõi lòng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một khúc nhạc trữ tình.

Loại cảm xúc nào đó dồn hết vào khúc nhạc này.

Mỗi một nốt nhạc đều chất chứa niềm tương tư của anh ta, chất chứa nỗi thâm tình của anh ta.

Anh ta không thể thổ lộ hết cảm xúc đó, chỉ có thể giấu nó sâu trong tim, rồi lại thông qua phương thức này tuyên bố với mọi người…

Không ít người cảm động rơi nước mắt.

Ngay cả nhân viên trong khách sạn cũng dừng việc trên tay lại, nhắm mắt lắng nghe, đắm chìm trong đó.

Một vài cô gái trẻ tuổi nắm chặt hai tay, chan chứa nước mắt nhìn chằm chằm cậu Trung.

Bọn họ không biết trong lòng cậu Trung rơi nước mắt vì ai, nhớ nhung ai, nhưng bọn họ hi vọng khúc nhạc này… cậu Trung biểu diễn vì mình…

Còn Tô Nhu, cô vốn vô cùng phản cảm, nhưng giờ đây cũng không khỏi bị khúc nhạc này chinh phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play