Nói xong, cậu Trung quay về chỗ của mình, uống một ngụm rượu.

Độ lửa vừa khéo.

Không áp bức, không vội vã.

Lâm Chính thầm nghĩ trong lòng.

Tô Nhu do dự một lúc, khẽ giọng nói: “Cậu Trung, tôi hơi mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi trước”.

Cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng cậu Trung lại nhạy bén phát hiện ra sự phản cảm của cô, lập tức quan tâm hỏi: “Chủ tịch Tô, cô có ổn không?”.

“Tôi chỉ… không thích những tình huống thế này lắm…”.

“Chủ tịch Tô, hi vọng khúc nhạc vừa nãy sẽ không khiến cô cảm thấy đường đột…”, cậu Trung nói đầy áy náy.

Tô Nhu cười, không nói gì, cúi đầu đi ra ngoài.

Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng, chỉ liếc nhìn cậu Trung, sau đó cùng rời khỏi khách sạn với Tô Nhu.

Cậu Trung đã sắp xếp phòng khách sạn cho Tô Nhu từ trước.

Về phòng, Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, giống như được giải thoát.

“Xem ra cậu Trung đó có ý với em”.

Lâm Chính rửa tay xong lên tiếng.

“Sao? Anh ghen à?”, Tô Nhu nghiêng đầu nhìn anh.

“Không phải, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn. Anh thấy cậu Trung đó trẻ tuổi nhiều tiền, dáng vẻ không tệ, lại còn đa tài đa nghệ, có lẽ rất nhiều phụ nữ thích anh ta”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nhưng em không có hứng thú với anh ta”, Tô Nhu nói: “Nếu không phải bàn việc làm ăn, em cũng không muốn tiếp xúc với anh ta”.

“Thế à?”, Lâm Chính tò mò đi tới, khó hiểu hỏi cô: “Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà em cũng không thích sao? Không lẽ em là les?”.

“Anh mới là les, khi nào chúng ta chưa ly hôn, em sẽ không suy nghĩ đến mấy chuyện đó”, Tô Nhu tức giận nói.

Lâm Chính im lặng một lúc, sau đó lại thở dài: “Giữa chúng ta vốn không có tình cảm gì để nói. Nếu đã như vậy, vì sao phải ràng buộc nhau? Thật ra, anh cảm thấy chúng ta nên kịp thời buông tay, như thế cũng sẽ không làm lỡ nhau…”.

Tô Nhu nghe vậy lập tức sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh có ý gì?”.

“Ly hôn đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Tô Nhu ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, hơi thất thần.

Cứ ngỡ mình nghe lầm.

Trời mới biết vì sao Lâm Chính lại bỗng dưng nói ra câu đó…

Phải biết anh là một người ở rể!

Có một người vợ như hoa như ngọc thế mà không biết trân trọng, anh còn muốn thế nào?

Mặc dù người vợ này chỉ là trên danh nghĩa, nhưng bao nhiêu người muốn làm vợ chồng trên danh nghĩa với Tô Nhu mà không được… Anh còn điều gì không thỏa mãn chứ?

“Có phải anh… có người phụ nữ mình thích rồi không?”, Tô Nhu nhíu mày, khẽ hỏi.

“Không có”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play