Nhưng bên đầu tư cực lực yêu cầu phải để hai cô gái này tham gia, Tống Kinh cũng chỉ đành thỏa hiệp.

Tống Kinh cười nhăn nhó, trong lòng cũng không tự tin lắm.

Còn hai cô gái thì vô cùng kích động.

Reng reng…

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Tào Tiểu Kiều cầm lên xem, lập tức cười tươi rói.

“Dư Dư, là Viên Viên gọi! Chắc chắn là gọi để cười nhạo chúng ta đây mà”, Tào Tiểu Kiều cười nói.

“Cứ hỏi xem bên phía cậu ấy thế nào rồi”, Tô Dư cười đáp.

“Nếu cậu ấy biết chúng ta có thể hợp tác với đạo diễn Tống, thì chắc chắn sẽ rơi cằm xuống đất cho mà xem”.

Tào Tiểu Kiều cười vui vẻ, rồi ấn nút nghe.

“Viên Viên à, bọn mình nhận được phim rồi! Cậu đoán xem là bọn mình hợp tác với ai?”, Tào Tiểu Kiều nói đầy đắc ý.

Nhưng một lát sau, cô ta liền im bặt, nụ cười trên mặt cũng dần đông cứng, cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt vì sợ hãi…

Tô Dư ở bên cạnh cũng ngây ra.

“Tiểu Kiều, cậu làm sao vậy?”, Tô Dư dè dặt hỏi.

Chỉ thấy sắc mặt Tào Tiểu Kiều đờ đẫn, xoay lại nhìn Tô Dư, hai mắt trống rỗng: “Dư Dư… Tiểu Yến… cậu ấy… cậu ấy chết rồi…”

“Cái gì?”.

Tô Dư đứng bật dậy, đôi mắt mở to, nhìn Tào Tiểu Kiều với vẻ không thể tin được.

Khi Lâm Chính nhận được điện thoại thì anh đang kiểm tra xem xét tờ đơn kia.

Sau khi biết chuyện, anh cũng sửng sốt, vội vàng chạy tới khách sạn.

Lúc này, đám đạo diễn Đổng, chủ nhiệm Hiếu đều đang ở đây.

Chu Văn Văn cũng có mặt, nhưng khoác tay đạo diễn Đổng, đứng cùng ông ta.

Tô Dư và Tào Tiểu Kiều nhận được tin cũng lập tức đến đây.

Cảnh sát cũng đã đến, đang điều tra hiện trường.

“Lâm Chính!”.

Nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt Tô Dư đỏ hoe, lập tức chạy tới.

“Không sao đâu”.

Lâm Chính an ủi mấy câu, rồi bước tới, hỏi han cảnh sát.

“Có chuyện gì thế đồng chí cảnh sát?”.

“Một nữ sinh viên bất ngờ bị đột tử, cậu là người nhà nạn nhân sao?”, cảnh sát hỏi.

“Không, tôi là em rể của bạn học nạn nhân, thay mặt bạn của nạn nhân đến hỏi thăm tình hình”, Lâm Chính đáp.

“À… chúng tôi sẽ điều tra chuyện này, nạn nhân bị đột tử có lẽ liên quan đến việc uống rượu quá liều vào đêm qua, những người có liên quan hãy theo chúng tôi về đồn để ghi chép”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu.

Nhưng anh tin chuyện này không đơn giản như vậy, nhất là Tô Dư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play