Tào Tiểu Kiều lẩm bẩm, suýt nữa thì lăn ra ngất xỉu.

Đầu óc Tô Dư cũng trắng xóa, ngây ra nhìn Tống Kinh.

“Em rể mời hẳn… Tống Kinh đến sao?”.

Tống Kinh là ai?

E rằng cả Hoa Quốc không ai là không biết.

Năm 16 tuổi, Tống Kinh đã luôn rất sôi nổi trên diễn đàn phim ảnh trong nước, nhờ bộ “Hoắc Quyền Tông Sư” nhà nhà đều biết mà trở nên nổi tiếng khắp cả nước, lúc đó còn được gọi là ngôi sao tương lai của giới văn nghệ.

Mới 20 tuổi, Tống Kinh đã ra nước ngoài xông pha, phát triển ở nước Mễ, tuy gặp khó khăn nhưng cũng có chút danh tiếng.

Sau đó ông ta chuyển qua làm đạo diễn, tác phẩm đầu tay được đầu tư 20 triệu tệ, doanh thu phòng vé là 500 triệu tệ.

Tác phẩm thứ hai với số vốn 80 triệu tệ còn mang lại doanh thu 900 triệu tệ, trở thành đạo diễn hàng đầu trong nước.

Nhưng mấy năm gần đây, các tác phẩm của Tống Kinh càng ngày càng xuống dốc.

Tác phẩm thứ ba đầu tư 200 triệu tệ, nhưng chỉ thu về 300 triệu tệ doanh thu phòng vé, tính cả việc quảng cáo tuyên truyền và các chi phí thì nhà đầu tư lỗ chổng vó. Nhưng nể mặt bảng hiệu chữ “Kinh” của Tống Kinh, mà tác phẩm thứ tư vẫn có không ít nhà đầu tư rót vốn, nhưng kết quả vẫn vậy, đầu tư 100 triệu tệ, thu về 103 triệu tệ.

Đây đã không đơn giản là lỗ vốn nữa, mà nhà đầu tư còn muốn nhảy lầu thắt cổ cho xong.

Đến lúc này thì Tống Kinh đã coi như hoàn toàn mờ nhạt trong giới phim ảnh.

Nhưng cho dù là vậy, thì địa vị và danh tiếng của Tống Kinh trong giới nghệ thuật vẫn không thể xem thường. Dù sao ông ta cũng được coi là lão tiền bối, cho dù Đổng Hạ đứng ở đây thì cũng phải gọi một tiếng anh Kinh.

Tuy hai năm nay Tống Kinh sống rất chật vật, nhưng có thể hợp tác với đạo diễn lớn nổi tiếng như thế này cũng là cơ hội nghìn năm có một đối với Tô Dư và Tào Tiểu Kiều. Nói không ngoa thì là phúc bọn họ tu được từ kiếp trước.

“Đạo… đạo diễn Tống! Chào ông, chào ông! Tôi… tôi tên là Tào Tiểu Kiều… Tôi… tôi xem phim của ông từ hồi còn nhỏ đấy…”, Tào Tiểu Kiều lắp ba lắp bắp.

Tô Dư lại càng lúng túng, cứ nhìn Tống Kinh, không biết nên nói gì cho phải.

“Hai cô đói rồi chứ? Ăn chút gì đó đi, rồi chúng ta từ từ nói về bộ phim này”, Tống Kinh mỉm cười nói.

Thực ra Tô Dư và Tào Tiểu Kiều không biết, lúc này tâm trạng của Tống Kinh còn thấp thỏm hơn cả bọn họ.

Một tỷ tệ!

Trong giới phim ảnh cả nước chưa từng có bộ phim nào được đầu tư nhiều như vậy.

Tống Kinh có thể nhận được bộ phim này, trong lòng ông ta cũng rất vui.

Nhưng… những bộ phim lớn như vậy chẳng phải đều mời những diễn viên kỳ cựu sao? Sao bên đầu tư lại sắp xếp hai cô gái còn non nớt như vậy tham gia chứ?

Nếu diễn không tốt, thì e là ông ta phải lui hẳn về ở ẩn.

Đây là một ván cược!

Cũng là một dịp để xoay chuyển tình thế!

Nếu như có thể, Tống Kinh tuyệt đối sẽ không để hai cô gái mặt búng ra sữa này tham gia phim của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play