Long Thủ vội kêu lên, có chút do dự nói.

Tuy cháu ông ta suýt bị người nhà họ Ứng hại chết, trong lòng ông ta cũng lửa giận ngút trời, nhưng nhà họ Ứng biết rõ đây là người do Lâm Chính phái tới mà vẫn dám ra tay nặng như vậy, đủ để thấy bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Chính một thân một mình đến nhà họ Ứng, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Dù sao nhà họ Ứng cũng là thế gia cổ võ…

“Đi thôi”.

Lâm Chính bình thản nói một câu, rồi lên xe.

Long Thủ còn định nói gì đó, nhưng thấy thái độ kiên định của Lâm Chính, chỉ đành thở dài, lên xe cùng anh.

Đám người nhường đường, xe lại lái vào trong núi Huyền Bình.

Đi khoảng hơn 10 phút thì xe đến trung tâm núi.

Chỗ này chia làm hai đường, một đường vòng quanh núi, men theo đường núi sẽ rời khỏi núi Huyền Bình. Con đường còn lại là đi tới sơn trang Ứng Long, nhưng đã đặt chướng ngại trên đường.

Xe lái tới chướng ngại kia, lập tức có một bảo vệ đi tới.

“Làm cái gì vậy?”.

Gã bảo vệ liếc nhìn trong xe, lên tiếng hỏi.

“Đến thăm nhà họ Ứng”, Lâm Chính bình thản thốt ra năm chữ.

“Có giấy mời không?”.

“Không”.

“Đến tìm ai của nhà họ Ứng? Có thể gọi điện thoại cho người đó không?”.

“Tôi không có số điện thoại của ai cả”, Lâm Chính lại nói.

Gã bảo vệ nhíu mày, thầm hừ một tiếng: “Nếu vậy thì mời các anh rời khỏi đây, không có sự cho phép của ông chủ thì không ai được vào”.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, hạ cửa sổ xe xuống, nói với tài xế: “Cứ xông vào đi”.

“Hả? Cậu Lâm, việc này…”, tài xế ngớ ra.

“Xông vào”, Lâm Chính lặp lại.

Tài xế có chút do dự, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính, đạp chân ga, chiếc xe lao vút tới.

Rầm!

Chướng ngại trên đường bị húc bay, chiếc xe lao qua, phóng thẳng về phía sơn trang Ứng Long.

“Này! Các người làm gì vậy? Dừng lại! Mau dừng lại!”.

Gã bảo vệ cuống lên đuổi theo.

Nhưng vô ích, chiếc ô tô đã phóng đi mất hút.

Gã bảo vệ vội vàng lấy bộ đàm ở hông xuống, hét lên với bên kia: “Có người xông vào sơn trang rồi! Có người xông vào sơn trang rồi!”.

Vừa nhận được tin này, lực lượng bảo vệ của sơn trang lập tức trở nên sôi sục.

Cổng sơn trang mở ra, mấy chiếc xe con màu đen lao ra, dàn hàng ngang trên con đường cách sơn trang 100m, ngăn những kẻ tự ý xông vào sơn trang lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Một người nhà họ Ứng bước ra khỏi sơn trang, nhìn đám vệ sĩ ra quân ồ ạt như vậy, không khỏi hỏi.

“Cậu năm, có người xông vào núi”.

Một vệ sĩ đáp.

“Cái gì?”.

Người đàn ông kia nhíu mày: “Ai mà to gan vậy? Không biết đây là nơi nào sao?”.

“Cậu chủ, cậu vào đi, nơi này để chúng tôi xử lý là được”, vệ sĩ nói.

“Không cần, tôi cũng muốn xem là kẻ nào mà liều lĩnh như vậy!”.

Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi bước tới…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play