Chiếc xe phóng như bay trên con đường núi.

Toàn thân tài xế căng cứng, nín thở, đã không thể tự khống chế bản thân.

Hơi thở của Long Thủ cũng vô cùng gấp gáp, ông ta nhìn Lâm Chính, không dám hé răng.

Ông ta biết, lần này Lâm Chính đã nổi giận thực sự.

Chỉ có điều… xông vào sơn trang Ứng Long một cách lỗ mãng như vậy… sẽ thế nào đây?

Long Thủ không biết.

Chuyện đã đến nước này, đâu còn cách nào khác?

Két!

Chiếc xe lại phanh gấp, rồi dừng lại.

Long Thủ ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện con đường phía trước đã bị chặn.

Nhưng lần này không phải là người dân vây xem chặn đường, mà là một đám vệ sĩ mặc áo đen, được huấn luyện bài bản.

Bọn họ lấy súng ra, đứng sau xe, nhắm thẳng vào chiếc xe này.

Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng lạnh lùng.

E rằng chiếc xe chỉ cần di chuyển thêm một centimet nữa thì những họng súng này sẽ khai hỏa ngay lập tức…

“Cậu… cậu Lâm…”, tài xế run rẩy, ngoái đầu lại nhìn Lâm Chính, đổ mồ hôi lạnh.

“Thầy, việc này…”, Long Thủ cũng dè dặt gọi một tiếng.

Lâm Chính không nói gì, chỉ lạnh lùng mở cửa xuống xe.

Bảy tám họng súng lập tức nhắm vào anh.

Nhưng anh không chút sợ hãi, cất bước đi tới.

“Đứng lại!”, người đàn ông trước đó được gọi là cậu năm quát lớn.

Lâm Chính dừng bước, bình thản nhìn hắn.

“Anh là ai? Có biết đây là nơi nào không? Dám huênh hoang ở sơn trang Ứng Long chúng tôi? Chán sống à?”, cậu năm lạnh lùng quát.

“Tôi hỏi anh, cậu thanh niên trước đó có phải do các anh đánh không?”, dường như Lâm Chính không nghe thấy lời cậu năm nói, chỉ bình thản hỏi.

“Cậu thanh niên trước đó? À, chính là cái tên tự xưng là đại diện của tập đoàn Dương Hoa ấy hả?”, hình như cậu năm nhớ ra gì đó, gật đầu đáp: “Đúng vậy, vì cậu ta không hiểu quy củ, không hành lễ quỳ bái với người nhà họ Ứng chúng tôi, nên bị chúng tôi đánh gãy tay chân, vứt xuống dưới núi. Sao nào? Anh đến để trả thù cho cậu ta hả?”.

“Nhà họ Ứng các anh vẫn còn lễ nghi này sao? Đến cửa mà bắt khách hành lễ quỳ bái?”, Lâm Chính chậm rãi hỏi.

“Khách bình thường thì không cần, nhưng những kẻ hơi thấp kém thì phải tuân thủ chút lễ tiết, đây là quy củ của sơn trang chúng tôi”, cậu năm lạnh lùng đáp.

“Vậy sao? Thì ra là thế, nói vậy là các anh cũng không cảm thấy mình đã làm sai?”.

“Đúng hay sai do chúng tôi quyết định! Anh cảm thấy chúng tôi sai sao?”, cậu năm mặt không cảm xúc phất tay, hai tên vệ sĩ lập tức bước từ sau xe ra, giơ súng đi về phía Lâm Chính.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhìn có vẻ như đã từ bỏ việc phản kháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play