“Gọi xe cấp cứu rồi, nhưng không biết cậu ấy có gắng gượng được đến lúc xe cấp cứu đến hay không nữa”.

Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.

“A Lực… A Lực…”

Long Thủ nhìn tứ chi vặn vẹo của chàng trai kia, thì thào một tiếng, rồi bỗng gào lên, bổ nhào tới.

“Này, ông làm gì vậy?”.

Những người ở bên cạnh giật nảy mình, quay sang nhìn Long Thủ.

Chỉ thấy Long Thủ quỳ bên cạnh chàng trai kia, run rẩy lấy túi châm bên hông ra, ngã ngồi xuống đất, run rẩy châm cứu cho chàng trai kia.

“Ấy? Hình như ông ấy là bác sĩ Đông y”.

“Tốt quá, cậu ấy được cứu rồi”.

Mọi người xung quanh cũng có chút kích động.

Nhưng… đâm mấy châm xong, tình trạng của chàng trai không những không biến chuyển, mà hơi thở còn gấp gáp hơn, sắc mặt cũng trở nên tím tái, đôi mắt sưng vù trợn tròn nhìn Long Thủ, dường như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

“A Lực! Tất cả là tại chú! Tất cả là tại chú, chú không nên bảo cháu đi, không nên bảo cháu đi!”.

Đôi mắt Long Thủ trống rỗng, bàn tay run rẩy còn định châm cứu tiếp.

Ông ta không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.

Ông ta cũng không ngờ, một người đang lành lặn, mấy tiếng sau lại trở thành thế này…

Đúng lúc Long Thủ định đâm châm, thì một bàn tay ở bên cạnh bỗng tóm lấy cổ tay ông ta.

Long Thủ khó khăn ngoảnh đầu lại, mới phát hiện Lâm Chính không biết đã đứng ở bên cạnh ông ta từ lúc nào.

“Thầy…”, Long Thủ ngập ngừng một lát, khàn giọng nói.

“Đây chính là… cháu ông à?”, Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt Long Thủ đục ngầu, nặng nề gật đầu.

Lâm Chính trầm mặc.

Anh nhìn dáng vẻ thê thảm của chàng trai kia, một lát sau nhỏ giọng nói: “Tâm trí ông đang loạn, châm cứu không đúng, để tôi làm cho”.

“Cảm… cảm ơn thầy…”, Long Thủ há miệng, khàn giọng nói.

Lâm Chính không nói gì, nhận châm bạc trong tay Long Thủ, bắt đầu châm cứu cho chàng trai này.

Sau khi châm cứu một hồi, sắc mặt của chàng trai tốt hơn rất nhiều, nhưng hơi thở vẫn rất yếu ớt.

“Đừng lo, những vết thương trên người cậu ấy đều có thể chữa khỏi được, chỉ là thời gian chữa trị sẽ hơi dài. Đưa cậu ấy đến Huyền Y Phái ngay đi, bảo Tần Bách Tùng chữa cho cậu ấy, chắc sẽ không để lại di chứng gì đâu”, Lâm Chính thu châm bạc lại, bình thản nói.

“Cảm ơn thầy”.

Long Thủ vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy cúi người với Lâm Chính.

“Cảm ơn? Không, ông đừng cảm ơn tôi, ngược lại tôi còn nợ ông”, sắc mặt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng ngập tràn sát khí.

“Thầy đừng nói vậy…”

“Tôi không khách sáo với ông đâu, nếu chúng ta đến muộn 10 phút thôi thì chắc là cháu ông đã chết rồi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

Long Thủ như ngừng thở.

Chết…

Sự việc… đã nghiêm trọng đến mức này sao?

Lâm Chính đứng dậy, mặt không cảm xúc nói: “Đây là cách nhà họ Ứng chào đón tôi, tôi đã hiểu rồi. Tôi bỗng nhiên phát hiện ra mình có chút ngây thơ. Chuyện như thế này sao có thể để người khác làm chứ? Tôi quá trẻ con, quá ngây thơ, là tôi đã hại cháu ông…”

“Thầy…”, Long Thủ ngây ra nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính ngoái đầu lại, nói với hai tên đàn em: “Các anh lập tức đưa cậu ấy đến Huyền Y Phái, nhớ là dùng dược liệu tốt nhất để chữa trị cho cậu ấy. Chuyện này giao cho Tần Bách Tùng phụ trách, nói với ông ấy là nếu không chữa khỏi cho người này thì cút khỏi Huyền Y Phái, rõ chưa?”.

Hai người kia hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt lúc này của Lâm Chính, sao dám do dự, vội vàng đáp: “Vâng, anh Lâm”.

“Long Thủ, ông đi cùng tôi đến sơn trang Ứng Long”.

“Thầy, chuyện này… hay là thầy nhịn đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play