“Làm sao thế nhỉ?”.

Sắc mặt Long Thủ có chút lúng túng.

“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.

“Không… không có gì…”

Long Thủ cố nặn ra nụ cười, sau đó gửi mấy tin nhắn thoại cho cháu ông ta.

Nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Trong lòng Long Thủ đã có chút lo lắng.

Nhưng đúng lúc này.

Két!

Tài xế đang lái xe bỗng phanh gấp, chiếc xe lập tức dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?”.

Long Thủ ngạc nhiên hỏi.

“Cậu Lâm, ông Long, phía trước bị chặn rồi”, tài xế bất đắc dĩ ngoảnh lại nói.

“Bị chặn?”.

Mấy người ngạc nhiên, nhìn về đằng trước, mới thấy con đường núi phía trước có không ít người tụ tập, chặn cả đường lại.

Những người này xúm thành một vòng, hình như đang bàn tán gì đó, có người còn lấy điện thoại ra gọi.

“Đi xem có chuyện gì”, Long Thủ nói với đàn em.

Một tên đàn em lập tức mở cửa xuống xe, chen vào đám người kia.

Một lát sau, anh ta quay lại.

“Phía trước có một thanh niên đang nằm đó, những người này đang báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu”, tên đàn em nói với Long Thủ.

“Một thanh niên đang nằm đó?”, mấy người đều kinh ngạc.

“Vâng, nhìn dáng vẻ như bị người khác đánh, gãy hết tay chân, sợ là không sống được”, tên đàn em đáp.

“Đúng là xui xẻo”.

Một tên đàn em khác không nhịn được nói.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Còn Long Thủ tỏ vẻ hoảng hốt, nhìn tên đàn em kia với vẻ không thể tin nổi, một lúc lâu không nói nên lời.

Bỗng Long Thủ đẩy mạnh cửa xe, xông về phía đám người kia.

Khi ông ta chen được vào đám người liền đứng sững như trời trồng.

Một chàng trai trẻ toàn thân đầy máu đang nằm dưới đất, tay chân gãy hết, mặt mũi tím bầm, rách da lộ thịt, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, chẳng còn hình dáng của con người nữa.

“Thật là tàn nhẫn!”.

“Là ai làm vậy?”.

“Cậu ấy còn trẻ như vậy, rốt cuộc là ai đã đánh cậu ấy thành thế này?”.

“Chắc không phải là gặp cướp đấy chứ?”.

“Mau, mau gọi cấp cứu, tôi thấy cậu ấy sắp không ổn rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play