“Không, tôi chỉ nhấn mạnh thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, nói.

“Đáng tiếc chúng tôi đã hoàn thiện nó”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu, cũng chẳng thèm nhiều lời với Lâm Chính nữa, bước thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng khi cô ta vừa ra ngoài, một giọng nói bình thản vang lên.

“Các cô cũng chưa hoàn thiện nó…”

Là giọng nói của Lâm Chính.

Nhưng lúc này trong mắt bọn họ, thì những lời anh nói chỉ là vịt chết còn cứng mỏ.

“Ngu ngốc”.

Lâm Vũ Hào khẽ cười, lắc đầu.

Người nhà họ Lâm đã đi hết, không ai thèm để ý đến lời Lâm Chính nói.

Lâm Chính lắc đầu.

“Chắc là không đến một ngày, bọn họ sẽ hiểu ý câu nói này của tôi”.

“Chủ tịch Lâm, quân đội đã tới, vừa nãy cũng có người bên trên liên lạc với chúng ta, bắt đầu nhiệm vụ giúp đỡ ở các nơi, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa”, Mã Hải bước vào, cung kính nói.

“Tốt lắm, bây giờ chỉ cần chờ tất cả bùng phát là được”.

Lâm Chính nhắm mắt lại.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Dương Hoa, Lâm Ngữ Yên đến thẳng nhà hàng lớn nhất ở Giang Thành, gọi một bàn đồ ăn ngon, rồi cắm cúi ăn.

“Em họ, chúng ta không về Yên Kinh sao?”, Lâm Vũ Hào dè dặt hỏi.

“Lần này em đến đây, mục đích chính là để thư giãn, chứ không phải khuyên nhủ tên họ Lâm kia. Thực ra khuyên hay không khuyên không quan trọng, dù sao những kẻ đối đầu với nhà họ Lâm chúng ta, có mấy kẻ có kết cục tốt đẹp chứ?”, Lâm Ngữ Yên gắp một miếng bánh ngọt tinh xảo, há miệng cắn một miếng nhỏ.

“Cũng đúng, nếu em muốn chơi ở đây hai ngày, thì anh đi cùng em, cứ coi như kỳ nghỉ trước khi đại hội bắt đầu”, Lâm Vũ Hào cười nói.

Bọn họ bắt đầu ăn uống.

Sáng hôm sau, một đoàn người bắt đầu đi thăm thú một số danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử của Giang Thành.

Cho dù là ở Giang Thành, thì khắp đường lớn ngõ nhỏ lúc này đều là quảng cáo về nhà họ Lâm. Đầu đường còn thấy không ít sinh viên đang phát tờ rơi, màn hình tivi ở trung tâm thương mại cũng phát quảng cáo về thuốc mới của nhà họ Lâm.

Mức độ tuyên truyền này có thể nói là chưa từng có trong lịch sử.

Đám người Lâm Ngữ Yên, Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đều nhìn thấy tận mắt, trong lòng cũng biết rõ.

Tất cả những việc này là gia tộc đang chuẩn bị cho đại hội.

“Ông nội, ông đi chậm thôi, ông bị bệnh tim, bác sĩ nói ông không được vận động mạnh”.

Đúng lúc này, trên con đường thảm cỏ xanh bên cạnh vang lên tiếng khuyên nhủ lo lắng.

“Ha ha, nhóc con, cháu không biết thôi, dạo này ông đang uống cái gì mà “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn”, bệnh của ông đã khỏi bảy tám phần rồi. Vận động tý thì sao chứ?”, một ông cụ đang chạy nhanh, cười ha hả nói với cháu mình.

Nhìn mặt ông cụ thì ít nhất cũng sắp 80 tuổi, nhưng vẫn bước chân như bay, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play