Còn cậu cháu ở bên cạnh thì sợ đến mức hồn vía lên mây.

“Ông nội, chắc không phải ông lại bị mấy sản phẩm chức năng gì đó lừa đấy chứ? Bệnh tim sao có thể chữa khỏi được? Ông cứ đi chậm thôi, đừng vận động mạnh như vậy”, cậu cháu muốn khóc mà không có nước mắt.

“Lừa? Ranh con, cháu thì biết cái gì? “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn” này là thần dược, người của Hiệp hội Y học cũng đã công nhận. Bác sĩ nói bệnh tim của ông đã được cải thiện rất nhiều, không có vấn đề gì cả. Nếu cháu không tin thì báo cáo kiểm tra còn chỗ ông đây, ông cho cháu xem”.

Ông cụ kia rất tức giận, dừng lại lấy một xấp giấy trong túi áo ra, đưa cho cậu thanh niên.

Anh ta lập tức mở ra xem, vô cùng kinh ngạc: “Đây… đây là thật sao?”.

“Ha ha, bây giờ khoa học phát triển nhanh như vậy, có một số chuyện cháu phải có niềm tin. Chẳng phải trước đó còn cò thuốc chữa viêm mũi, nhồi máu não sao? Bây giờ chữa được bệnh tim thì có gì kỳ lạ chứ? Sợ rằng một thời gian nữa, ngay cả thuốc chữa ung thư cũng có”, ông cụ cười nói.

“Thật là kỳ diệu quá đi mất!”, cậu thanh niên kia vô cùng kinh ngạc.

Người nhà họ Lâm ở gần đó chứng kiến toàn bộ câu chuyện.

Bọn họ nhếch môi cười, ánh mắt đầy đắc ý.

“Có lẽ cả đời thần y Lâm cũng không thể với tới độ cao này”, Lâm Tung mỉm cười nói.

“Từ đầu đến cuối anh ta không hề nhận ra rốt cuộc mình đứng ở vị trí nào, cũng không biết tự lượng sức, nhưng mong là đến Yên Kinh, anh ta có thể nhận ra hiện thực”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu, cất bước đi về phía trước.

Nhưng đúng lúc này…

Phịch!

Một tiếng động vang lên.

Bọn họ ngoảnh sang, chỉ thấy ông cụ vừa rồi còn chạy bộ, bỗng dưng ngã lăn ra đất, nằm im bất động.

Cậu cháu đứng ở bên cạnh ngây ra một lúc, sau đó gào lên: “Ông nội!”.

Mọi người xung quanh đều kinh hãi.

“Ông cụ kia làm sao vậy?”.

“Lẽ nào bị bệnh sao?”.

“Mau, mau gọi xe cấp cứu!”.

Đám người đang tham quan ngắm cảnh nhao nhao kêu lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

“Cô Ngữ Yên, chúng ta có ra mặt không?”, một người nhà họ Lâm hỏi.

Hầu hết người nhà họ Lâm đều biết y thuật, dù sao y thuật của Lâm Thị cũng cực kỳ nổi tiếng.

Nhưng hiển nhiên là Lâm Ngữ Yên không mặn mà với chuyện này lắm.

“Sống chết có số, phú quý tại trời, đừng nhiều chuyện, đi thôi, tham quan xong thắng cảnh này thì tôi cũng nên về Yên Kinh rồi”, Lâm Ngữ Yên nói.

“Vâng”.

Người nhà họ Lâm gật đầu, cùng Lâm Ngữ Yên rời đi.

Nhưng bọn họ vừa ra khỏi khu thắng cảnh liền nhìn thấy xe cấp cứu nối đuôi nhau lao trên đường.

“Xe cấp cứu của Giang Thành đến nhanh thế?”.

“Hình như không phải bọn họ đến đây”.

Hai người nhà họ Lâm bàn tán.

Lâm Ngữ Yên hơi nhíu mày, lên xe, lái đến địa điểm tham quan tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play