“Cậu có biết phương thuốc để điều chế ra sản phẩm lấy từ đâu không? Đúng vậy, chính là lấy từ tập đoàn Dương Hoa đấy. Phương thuốc các người đang nghiên cứu đó. Chắc cậu hiểu chứ. Chúng tôi đã đi trước một bước rồi. Cậu không phục thì cũng chẳng còn đường sống nào khác đâu. Nếu như cậu không nghe theo chúng tôi thì sau này những chuyện như thế sẽ càng ngày càng nhiều. Tập đoàn của các cậu có thể đối đầu được với chúng tôi sao? Cậu cảm thấy…làm nổi không?”

Lâm Vũ Hào cười đầy tự tin. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ khinh thường. Hắn rất muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi và hoảng loạn vào lúc này của Lâm Chính.

Bởi vì hắn rất ghét cái vẻ điềm đạm này của anh. Chỉ có điều…Lâm Vũ Hào lại phải thất vọng rồi. Sau khi nghe thấy như vậy, Lâm Chính chỉ đáp lại một câu: “Chúng tôi có nghiên cứu thuốc gì mới đâu”

“Đừng có không chịu tỉnh ngộ như thế”, Lâm Vũ Hào chau mày. Lâm Ngữ Yên chỉ lắc đầu thở dài.

“Trước đó đúng là chúng tôi định nghiên cứu phương thuốc mới. Nhưng do chưa hoàn thiện nên dừng lại rồi”, Lâm Chính nói tiếp.

“Thần y Lâm, mọi người đâu có phải là kẻ ngốc. Cậu tưởng tập đoàn mình mạnh lắm sao? Cậu sai rồi, tập đoàn của cậu đối với nhà họ Lâm chúng tôi y như kẻ vô hình ấy. Chuyện của các cậu chúng tôi đều biết cả. Giai đoạn trước, tập đoàn của cậu đã đầu tư một lượng tiền lớn vào việc nghiên cứu thuốc mới. Giờ có lẽ là lỗ sặc máu rồi nhỉ? Giờ là lúc nào rồi mà còn cứng miệng. Có nghĩa lý gì không?”, Lâm Vũ Hào cười nói.

“Tôi đã nói rồi. Bởi vì thuốc mới chưa hoàn thiện nên đã dừng lại. Đúng là chúng tôi bị tổn thất không ít tiền nhưng chưa tới mức mất mạng”, Lâm Chính lại lắc đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào dần biến mất. Sắc mặt hắn dần trở nên lạnh như băng: “Chủ tịch Lâm, hình như cậu không hiểu ý của tôi nói nhỉ?”

“Tôi nghĩ hình như các người không hiểu ý của tôi thì có”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

“Vì vậy ý của anh là từ chối phải không?”, Lâm Ngữ Yên đứng dậy, lạnh giọng hỏi.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Được lắm”, Lâm Vũ Hào vỗ tay, đôi mắt hằm hằm sát khí, thế nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười: “Xem ra thần y Lâm cứng đầu gớm. Chúng tôi đã nói tới nước đó mà cậu vẫn không chịu tỉnh ngộ. Vậy thì đừng có trách chúng tôi nhé”.

“Thần y Lâm, đừng có nói là chúng tôi không cho anh cơ hội. Là do anh không biết trân trọng. Đúng ra anh chỉ cần gật đầu dựa vào chúng tôi là xong. Giờ xem ra anh phải đích thân tới Yên Kinh dập đầu mới có thể nhận được sự tha thứ từ nhà họ Lâm rồi! Thần y Lâm, đây thật sự không phải là điều tôi muốn thấy đâu”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu, đứng dậy định rời đi.

“Thần y Lâm chúng ta sẽ còn gặp lại. Có thể lần tới sẽ là ở Yên Kinh. Khi đó chúng tôi đứng còn cậu quỳ đấy”, Lâm Vũ Hào cười khẩy và đi theo Lâm Ngữ Yên.

Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột ngột đứng dậy: “Đứng lại”.

Đám đông khựng bước.

“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo sao?”, Lâm Ngữ Yên quay đầu lại.

“Tôi thấy các người vẫn không hiểu ý của tôi rồi”.

“Ý gì?”, Lâm Ngữ Yên bất ngờ.

“Tôi nói rồi, tập đoàn chúng tôi dừng nghiên cứu loại thuốc đó là vì nó…vẫn chưa hoàn thiện”, Lâm Chính nghiêm túc nhắc lại.

Người nhà họ Lâm đều nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.

Không hoàn thiện? Thế nên phải dừng?

Tại sao thần y Lâm cứ nhắc đi nhắc lại cái này vậy?

“Vậy là anh đang nhấn mạnh điều gì vậy? Nhấn mạnh tập đoàn Dương Hoa các anh không bị tổn thất lớn? Nhấn mạnh Dương Hoa các anh vẫn còn năng lực đối đầu với nhà họ Lâm tôi?” Lâm Ngữ Yên nhíu mày hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play