Một hơi bị nghẹn ở trong ngực không ra được, Võ Đế hít sâu một hơi, nói: “Đây là ‘Nữ giới’, phẩm hạnh đoan trang, là đạo lý cơ bản. Trẫm ra lệnh cho ngươi sao chép một lần, về sau mỗi lời nói việc làm đều phải chú ý đúng mực.”
Chu Vân Kiến: ???
Chu Vân Kiến ngập ngừng nói: “Hoàng Thượng, thần…… Là nam nhi mà.”
Võ Đế đứng dậy, nói: “Chẳng nhẽ trẫm không biết ngươi là nam nhi sao? Nếu ngươi là nữ nhi, trẫm còn cần phí nhiều sức như vậy sao? Thái Hậu tuyển Hoàng Hậu cho trẫm, trẫm nhận, nhưng phẩm hạnh của ngươi không hợp, trẫm cũng không thể mặc kệ.” Loại người như thế này về sau làm sao có thể tiến vào từ đường tổ tông đây?
Chu Vân Kiến đen mặt, nói: “Hoàng Thượng bắt thần chép ‘Nữ giới’ cũng….. không thích hợp cho lắm đâu nhỉ?”
Võ Đế nghĩ nghĩ, nói: “…… Coi như luyện chữ đi! Đỡ cho sau này ngươi lại viết một số từ Phạn văn khiến trẫm xem không hiểu!” Nói xong, Võ Đế ném xuống một tờ giấy, đứng dậy rời đi. Chu Vân Kiến nhặt tờ giấy kia lên, chỉ thấy trên mặt giấy viết một từ tiếng Anh đơn giản: OK.
Nhìn cuốn sách ‘Nữ giới’ thật dày kia, não nhỏ của Chu Vân Kiến lại bắt đầu đau, hóa ra Võ Đế tới đây là cố ý khiến mình cảm thấy không thoải mái hả? Tuy rằng việc chép sách đối với y không có gì to tát cả, chỉ cần một cây bút lông ngỗng cũng có thể viết chữ rất nhanh. Quyển ‘Nữ giới’ này trông thì dày nhưng nội dung bên trong lại không nhiều lắm, đối với một người đến từ thế giới hiện đại như y thì chỉ cần chép một đêm là xong.
Có điều, y không biết Võ Đế bị chập mạch chỗ nào, vì cái gì lại bắt y chép ‘Nữ giới’. Nói hành vi của y là phóng đãng, vậy chỉ cần răn dạy thôi là được rồi còn gì? Có cần thiết phải dùng đến quyển ‘Nữ giới’ không có tác dụng gì như này không? Nói tóm lại, Chu Vân Kiến cảm thấy, Võ Đế chính là nhìn y không vừa mắt, muốn tìm chút chuyện phiền toái này cho y làm đây mà. Nhưng mà ngẫm lại mọi chuyện thì hình như có vẻ không ổn, từ sau đại hôn, mình và hắn còn chưa có làm cái gì mà đã bị hắn ghét bỏ như vậy, thật là đau lòng mà.
Chu Vân Kiến vừa chép ‘Nữ giới’ vừa đau đầu muốn chết, oán giận với Tiểu Lý Tử: “Lý ca, ngươi nói thử xem, rốt cuộc Võ Đế thích kiểu nam nhân như thế nào?”
Lý Liên Anh cũng rất đau đầu, nó cảm thấy vị chủ nhân này của nó đang tìm đường chết, vì thế cõi lòng đầy phiền muộn, nói: “Nô tài không biết, nhưng khẳng định không phải kiểu người như điện hạ. Điện hạ, ngài có muốn suy xét đến việc…… làm một quân tử khiêm tốn một chút hay không?”
Chu Vân Kiến nói: “Cái này là ngươi không hiểu rồi, làm người, điều kiêng kị nhất chính là trong ngoài không đồng nhất (kiểu người hai mặt, trong lòng nghĩ một đằng thể hiện ra ngoài một nẻo). Ta đã gây cho Võ Đế một ấn tượng đầu tiên là kiểu người phóng đãng, vậy sẽ phải tiếp tục làm ra những hành vi càng phóng đãng hơn thế. Lại nói, Võ Đế chính là một quân tử hàng thật giá thật, nếu ta cũng là quân tử, vậy hai tên quân tử thì có thể làm ra chuyện gì cơ chứ?” Muốn thành công lên giường với Võ Đế, thì phải không biết xấu hổ. Loại chuyện này, một hệ thống như Tiểu Lý Tử khẳng định là không hiểu.
Nhưng mà làm người quản lý hệ thống, Lý Liên Anh có quyền lên tiếng hơn bất cứ ai, nó hít sâu một hơi, nói: “Thế nhưng điện hạ à, nếu ngài không đứng đắn mê hoặc quân chủ, cứ tiếp tục như vậy….. Còn có thể trở thành một người hiền hậu được sao?”
Chu Vân Kiến vừa viết theo kiểu chữ thảo*, vừa nói: “Hiền hậu cũng không phải so bằng công phu trên giường, ai kém hơn hay ai tốt hơn. Những mà muốn có được tình cảm chân thành của Võ Đế, thì công phu trên giường khẳng định không thể kém! Nhìn dáng vẻ khỏe mạnh cơ bắp căng đầy kia của hắn mà xem, nhất định là nhu cầu rất cao.”
Lý Liên Anh: ……. A di đà phật, nó có thể đổi ký chủ khác không?
*Kiểu chữ thảo: là kiểu chữ viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có những chữ Hán bình thường viết theo kiểu chữ khải thì cần viết rất nhiều nét nhưng với kiểu chữ thảo thì chỉ cần viết một nét. Nhiều chữ có thể viết liên tiếp nối liền với nhau chỉ bằng một nét.
Buổi tối, Chu Vân Kiến chép sách đến đau cả tay, đến lúc ăn tối lại không có muốn ăn chút nào. Y nhìn một bàn ngự thiện đầy ắp, lại bỗng nhiên muốn ăn lẩu. Cắn chiếc đũa suy tư nửa ngày, đột nhiên đứng lên nói: “Vì cái gì lại không ăn chứ? Nguyên Bảo! Đến đây, ta viết cho ngươi một cái thực đơn, bảo Tiểu Kim Tử với Tiểu Ngân Tử đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ta!”
Nguyên Bảo đang ở bên cạnh hầu hạ có chút khó hiểu, liền hỏi: “Thiếu gia, không hợp khẩu vị sao? Để Nguyên Bảo đi kêu Ngự Thiện Phòng đổi món nhé?”
Chu Vân Kiến lắc đầu, nói: “Không cần, ngươi cứ làm theo những gì ta viết mà chuẩn bị là được rồi.”
Nguyên Bảo cũng không cố gặng hỏi, cầm giấy bút đến cho Chu Vân Kiến viết thực đơn. Chu Vân Kiến lại móc ra cây bút lông ngỗng trong tay áo, rất tự tin viết nguyên liệu nấu ăn lên một tờ giấy dài. Nguyên Bảo cầm tờ thực đơn đi giao cho Tiểu Ngân Tử và Tiểu Kim Tử, bảo bọn họ đi đến Ngự Thiện Phòng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Một lát sau, bọn họ xách hai cái hộp lớn đựng đồ ăn, thu dọn ly chén trên bàn, rồi bày lên một cái nồi sắt. Phía dưới nồi để than lửa, trong nồi nấu nước dùng thơm nồng mùi hoa tiêu, mặt trên còn nổi một lớp dầu ớt đỏ hồng. Chỉ chốc lát sau nước dùng đã được nấu sôi, một cỗ hương vị thơm nồng từ Hậu Khôn Cung lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Ngay cả những tiểu thái giám trực đêm bên ngoài cũng đều đứng ngồi không yên, sôi nổi ngó vào trong điện. Chu Vân Kiến đã bắt đầu cho các nguyên liệu nấu ăn vào nồi, y không nghĩ tới các nguyên liệu nấu ăn ở Ngự Thiện Phòng còn rất đầy đủ. Đậu phụ, lá xách bò, thịt lát, ăn kèm với rau dưa, nấm, còn có thịt tôm thịt cá thái lát thơm nức mũi, Chu Vân Kiến ăn đến nỗi cái trán đổ mồ hôi ròng ròng. Y không thể tưởng tượng được nếu trên đời này mà không có lẩu thì cuộc đời này có còn được tính là đã sống trọn vẹn hay không, có thể ăn một miếng lẩu thì mọi phiền muộn đều bay đi hết.
Y ngẩng đầu nhìn lên liền thấy cung nữ thái giám đang ló đầu ra nhìn, y vung tay lên liền nói: “Có nhiều như vậy mà, đến đây cùng nhau ăn nhé?”
Nhóm tiểu thái giám không dám đến, Chu Vân Kiến liền nói: “Bổn điện hạ thưởng cho các ngươi, mau tới ăn đi!”
Vì thế mấy người đang vây quanh liền đi lên, vô cùng náo nhiệt. Chu Vân Kiến cảm thấy, ăn lẩu là phải đông vui náo nhiệt mới ngon.
Bên ngoài Hậu Khôn Cung, thái giám, cung nữ, thị vệ ngửi thấy mùi thơm cũng tụ tập lại thành một đống. Trong đó cũng có cả Tiểu Yến Hà, tiểu hoàng tử ngồi trên kiệu dừng lại bên ngoài cung, cúi đầu hỏi tiểu thái giám bên dưới: “Làm sao lại thơm như vậy? Đây là mùi vị gì thế?”
Tiểu thái giám vẻ mặt mê mang, nói: “Nô tài cũng không biết.”
Tuy rằng Thái Hậu đã ra lệnh bắt buộc Yến Hà không được lại tới quấn lấy hoàng tẩu, nhưng nó thật sự không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của mùi thơm nồng nàn ấy, cho hạ kiệu rồi lập tức tiến vào Hậu Khôn Cung. Càng đi vào trong, mùi hương càng nồng đậm. Yến Hà nuốt nuốt nước miếng, trực tiếp tiến vào Tây Noãn Các. Vừa vào cửa liền nhìn thấy mười mấy người đang ngồi vây quanh trước bàn, trên bàn bày một mâm lại một mâm nguyên liệu nấu ăn còn sống. Giữa bàn đặt một nồi sắt đang được nấu sôi, trong nồi là thập cẩm các loại nguyên liệu nấu ăn được nấu cùng với nhau. Có tiểu thái giám chuyên phụ trách dùng đũa vớt thức ăn ra đĩa rồi đưa tới trước mặt Chu Vân Kiến, phần còn lại chia cho mấy thái giám cung nữ xung quanh, bọn họ tranh nhau trong nháy mắt là không còn một mảnh.
Yến Hà cũng không đứng yên được, nó lập tức đi ra phía trước, lôi kéo Chu Vân Kiến nói: “Hoàng tẩu hoàng tẩu, các người đang ăn cái gì thế? Thơm quá đi! Đệ cũng muốn ăn!”
Chu Vân Kiến quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Yến Hà đáng yêu, bàn tay liền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nó, nói: “Ngũ hoàng tử sao lại tới đây?”
Yến Hà nói: “Bị mùi hương này hấp dẫn tới đây, hoàng tẩu, đây là cái gì?”
Chu Vân Kiến nói: “Cái này gọi là lẩu, thơm lắm đúng không? Nào nào, tới ăn cùng mọi người đi!” Nói xong, y liền phân phó mọi người, lấy cho Ngũ hoàng tử một cái chén và một đôi đũa. Mọi người đều ăn đến say mê, cũng không ai phát hiện ra Yến Hà tới. Lúc này toàn bộ đều quỳ xuống thỉnh an Yên Hà, Yến Hà bảo mọi người không cần đa lễ, hiện tại nó chỉ muốn ăn món lẩu này đến nỗi không thể chờ đợi được.
Có tiểu thái giám đưa cho Yến Hà một đĩa thức ăn đã nấu chín, Yến Hà gắp một miếng chấm vào nước sốt mà Chu Vân Kiến tự mình điều chế rồi bỏ vào miệng ăn. Ăn một miếng liền kinh ngạc không thôi, hương vị vừa tươi ngon lại vừa tê tê cay cay! Mùi vị này khiến người ta phát nghiện mất thôi! Nó căn bản không kịp khen, ăn một hơi hết ba đĩa lớn. Ăn xong mới chùi mép, nói: “Hoàng tẩu, món lẩu này ăn ngon thật! Đây là món ăn từ đâu thế? Sao mà trước giờ đệ chưa từng được ăn qua?”
Chu Vân Kiến nghĩ nghĩ, nói: “Cái này……… Là hoàng tẩu vừa mới phát minh ra đó, ăn ngon đúng không? Đừng quên cấp cho hoàng tẩu bản quyền sáng chế đấy nhé.”
Thật ra, vào thời Tây Hán cũng đã có món ăn giống như lẩu, chỉ là không có nhiều nguyên liệu phong phú như kiểu của Chu Vân Kiến. Hơn nữa cách phối gia vị là đến từ hiện đại, đương nhiên người cổ đại sẽ chưa từng thấy qua. Nhưng nếu y nói đây là món lẩu cay Tứ Xuyên, mà bây giờ chưa có món cay Tứ Xuyên, nên là cũng sẽ không có món lẩu này. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nói đây là do chính mình phát minh ra thôi.
Tiểu Yến Hà nghe thấy thế hai mắt lập tức sáng lên, từ đáy lòng khen ngợi, nói: “Hoàng tẩu thật lợi hại! Bộ bài poker mà huynh phát minh ra kia đệ cũng rất thích! Huynh yên tâm, đệ giấu kĩ lắm, mẫu hậu sẽ không phát hiện ra đâu. Hiện giờ huynh lại phát minh ra món lẩu này……. Quả thực ăn ngon lắm luôn! Hoàng tẩu, sao huynh lại có thể lợi hại như thế chứ? Hoàng huynh có biết huynh lợi hại như vậy không?”
Chu Vân Kiến thấy hơi lúng túng, mấy thứ này đều là có sẵn, y chỉ tùy tiện lấy ra dùng, thật sự không dám tự nhận công lao về mình. Hơn nữa, hoàng huynh của đệ ấy cũng không biết y lợi hại như vậy, thậm trí lúc này còn chán ghét y không kịp ấy chứ.
Nhưng mà nhắc tới Võ Đế mới nhớ, Chu Vân Kiến lại muốn đùa bỡn hắn một chút. Y sai Nguyên Bảo đi chuẩn bị một bộ nồi nhỏ và bếp, châm than lửa lên, nấu nước lẩu, thả vào mấy loại thực phẩm đã được chọn lựa tỉ mỉ, ngay sau đó bảo Tiểu Kim Tử mang đến Thiên Hành Điện. Nồi lẩu được bưng đến Thiên Hành Điện cũng vừa lúc sôi, đến lúc bày lên trước mặt Hoàng Đế là vừa lúc có thể ăn. Chẳng qua, nước dùng được bỏ thêm chút cay, tuy rằng cũng không phải cay lắm, nhưng mà người thời xưa không ăn quá cay, thêm chút dầu ớt có thể sẽ quá cay đối với Võ Đế.
Chu Vân Kiến nghĩ đến dáng vẻ Võ Đế che miệng hít hà vì cay, liền cảm thấy buồn cười đến không chịu được, vừa vui vẻ hớn hở sai bảo thái giám và cung nữ thu dọn bàn đồ ăn, vừa lôi kéo Yến Hà đi đánh bài. Còn việc chép phạt ‘Nữ giới’ thì đã sớm bị y ném qua đầu từ lâu rồi.
Trong lúc đánh bài, Yến Hà có nhắc tới chuyện của vị Vận thái phi kia, phi tần hậu cung của tiên đế không ít, nhưng mà người sinh được con trai cũng chỉ có ba người. Một là Hoàng Thái Hậu đã sớm qua đời, hai là thánh mẫu Hoàng Thái Hậu hiện tại, ba là vị Vận thái phi này. Yến Hà nói: “Vận thái phi đến chỗ mẫu hậu, bà ấy nói phải nhanh chóng tuyển phi cho hoàng huynh. Hoàng tẩu, huynh cần phải chuẩn bị sớm, nhanh chóng bắt lấy trái tim của hoàng huynh. Nhỡ đâu thật sự phải lập phi, vậy hoàng tẩu phải làm sao bây giờ!”
Chu Vân Kiến đánh ra hai con năm đỏ, nói: “Lập phi? Không phải ta mới đại hôn hôm qua xong hay sao? Vội vàng như vậy sao?”
Yến Hà là đứa bé lanh lợi, tròng mắt xoay chuyển, nhỏ giọng nói: “Hoàng tẩu có điều không biết, từ trước đến nay Vận thái phi luôn không hòa thuận với mẫu hậu. Con trai của bà ấy là Yến Hải, cũng chính là Tam hoàng huynh, trước kia rất được sủng ái. Còn hoàng huynh của đệ sớm bị sung quân tới bắc cương chấn giữ biên thùy, Tam hoàng huynh lại được lưu lại bên người phụ hoàng được giao cho những công việc quan trọng. Ngay từ đầu, đại ca cùng nhị ca đã không để hoàng huynh của đệ vào mắt. Nếu không phải có người từ giữa xúi giục, thì sao bọn họ lại đem mũi giáo chỉ vào hoàng huynh của đệ chứ? Cái vị Vận thái phi này, ngoài sáng đều là một bộ nhọc lòng lo lắng chuyện con cái cho hoàng huynh, nhưng trên thực tế, ai mà biết được bà ta đang đánh cái chủ ý quỷ gì đâu.”
Trẻ con quả nhiên vẫn là trẻ con, có được món đồ chơi ưa thích hay được ăn một chút đồ ăn ngon là có thể dỗ dành đến cái gì cũng nói ra hết. Đứa nhỏ này ngây thơ thuần khiết như tờ giấy trắng, Chu Vân Kiến thật sự càng ngày càng thích nó. Y nghĩ nghĩ, nói: “Tuyển phi cho bệ hạ là chuyện tốt mà, Ngũ hoàng tử đừng suy nghĩ nhiều. Ba với bốn…….. Chuyện này cũng giống như đánh bài, không thể chỉ ra bài tốt, nếu không đến cuối, những con bài còn lại trên tay sẽ không thể đi được.”
Yến Hà há hốc mồm, nhìn lại trên tay mình chỉ còn toàn bài thối, nói: “Đệ….…Nếu không đi……”
Chu Vân Kiến cười tủm tỉm đánh ra lá bài cuối cùng, nói: “Ta thắng, Ngũ hoàng tử, việc trị quốc cũng giống như đánh bài. Bài trong tay đệ không thể để lộ cho người khác biết, có một số lúc, càng phải chú ý toàn cục. Liên tiếp đánh ra bài tốt, ta đánh ra con ba đệ liền dùng con vua để đánh lại, đợi đến lúc ta đánh hết ba với bốn rồi thì đệ còn cái gì để đánh lại ta?”
Yến Hà như suy từ cái gì đó, đến khi ngẩng đầu lên đã có một sự tán thưởng khác đối với Chu Vân Kiến.
Mà ở Thiên Hành Điện, nồi lẩu nhỏ được đưa đến trước mặt Võ Đế. Hắn phê duyệt tấu chương đã lâu, cũng cảm thấy hơi đói, ngửi được mùi thơm nồng đậm, lập tức cho người bưng lên. Vội vàng ăn một ngụm lớn…….
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT