Editor: Hanh Doan

Đột nhiên vị cay xông thẳng lên mũi, Yến Võ Đế không kịp uống nước, cứ thế phun ra. Vừa ho sặc sụa vừa hít hà, làm cho đại thái giám nôn nóng đến độ xoay vòng vòng, vừa loay hoay vừa lo lắng hỏi: “Vạn tuế gia! Ngài làm sao thế? Là đồ ăn có vấn đề sao?”

Võ Đế ôm ngực, phất tay nói: “Trà…… Nước trà……”

Đại thái giám Lâm Hải rốt cuộc cũng hiểu ra, tự mình bưng ly trà ấm lại đây, Võ Đế uống một ngụm, vẫn thấy chưa bớt cay, nói thêm: “Muốn nước lạnh!”

Ly nước trong tay Võ Đế làm sao có thể làm lạnh ngay được? Lâm Hải không còn cách nào khác, đành phải dùng tay làm quạt đứng đó quạt nhanh cho nguội, một đám người cũng lại đây quạt phụ. Một trận nhốn nháo hoảng loạn, cuối cùng Yến Thanh cũng được uống trà lạnh. Một ly trà lạnh uống vào bụng, cảm giác cay rát như lửa đốt cuối cùng cũng giảm bớt.

Hòa hoãn lại một chút, Võ Đế hít sâu một hơi, đời này hắn chưa từng thất thố như vậy bao giờ, nhìn thấy chiếc nồi nhỏ vẫn đang sôi âm ỉ, lạnh giọng nói: “Ai đưa tới?”

Lâm Hải vội vàng quỳ sụp xuống mặt đất, đáp: “Bẩm Vạn tuế gia, là……. là từ…… Hậu Khôn Cung.”

“Hậu Khôn Cung?”

Lâm Hải nơm nớp lo sợ, nói: “ Là…… Là Hoàng Hậu nương…… Điện hạ tự mình chuẩn bị, muốn để Hoàng Thượng nếm thử món ngon.”

Nếm thử món ngon? Mặt Võ Đế không có cảm xúc, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt vô tình hờ hững đó, dường như cái người vừa bị cay đến chảy cả nước mắt kia không phải là hắn. Nếu không phải trên khóe mắt của hắn vẫn còn đọng vệt nước, Lâm Hải còn tưởng là mình đã bị lừa một trận. Nhưng mà Hoàng Thượng xưa nay đã như vậy rồi, trong lòng nghĩ cái gì, có cảm xúc gì, đều chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài. Hai ngày nay ông cũng cảm thấy rất mới mẻ, có thể nhìn thấy hai lần bệ hạ không khống chế được cảm xúc. Một lần là ngày hôm qua răn dạy Hoàng Hậu điện hạ ở Hậu Khôn Cung, một lần là hôm nay ăn đồ ăn mà điện hạ đưa tới.

Tiểu Kim Tử đưa lẩu tới bị Võ Đế kêu vào, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tiểu Kim Tử nói theo những gì mà Chu Vân Kiến đã dạy: “Bẩm Hoàng Thượng, đây được gọi là món lẩu. Hiện giờ thời tiết tháng ba rất lạnh, Hoàng Hậu điện hạ lo lắng cho Hoàng Thượng, thương ngài phải phê sổ con đến hơn nửa đêm. Thời điểm nửa đêm đến sáng sớm, chính là lúc sương giá lạnh nhất. Y cố ý làm ra món lẩu ấm nóng để ngài ăn vào sẽ toát mồ hôi, trên người sẽ ấm hơn chút.”

Trên mặt Võ Đế vẫn là nhìn không ra cảm xúc gì, liền phất tay cho Tiểu Kim Tử ra ngoài. Tiểu Kim Tử đi rồi, Lâm Hải lại có chút không biết phải làm sao, dò hỏi: “Vậy Hoàng Thượng, nô tài….. đem cái nồi này….. với than lửa…… bưng đi nhé?”

Khóe miệng Võ Đế bị cay đến đỏ ửng lên, theo bản năng liếm liếm, gật gật đầu, lại tiếp tục phê sổ con. Phê xong một cái, lại phê xong hai cái, đến lúc phê đến cái thứ ba, hắn đã nhịn không được mà liếm mép đến hơn mười lần. Ngẩng đầu nói với Lâm Hải: “Đem cái nồi lẩu kia trở lại đây đi!”

May mà Lâm Hải đã hầu hạ Hoàng Đế mười mấy năm, đi theo hắn từ khi hắn còn nhỏ, biết tính tình của hắn. Cho dù hắn không dùng ngôn từ nói ra cũng không biểu hiện trên mặt thì cũng có thể từ hành vi của hắn mà suy đoán ra đại khái, chỉ có những việc liên quan đến Hoàng Hậu điện hạ, bệ hạ mới có thể để lộ ra mấy phần cảm xúc chân thực. Có thể nói, Thái Hậu tuyển cho Hoàng Thượng vị Hoàng Hậu này, có lẽ là muốn trị cái tính tình lạnh nhạt này của bệ hạ.

Lâm Hải vừa nghe thấy, lập tức nói: “Vừa khéo, than lửa vẫn còn cháy, để nô tài đi bưng lên ngay.”

Lại đem than lửa đốt lên lần nữa, Lâm Hải bưng nồi lẩu tiến vào. Võ Đế buông bút lông xuống, bắt đầu ăn lẩu, chấm vào nước sốt thơm phức, vừa thơm vừa cay lại tươi ngon nữa, ăn thật thích. Chỉ chốc lát sau, trên trán liền đổ ra một tầng mồ hôi, cả người đều thoải mái. Một nồi nhỏ cũng không có nhiều thức ăn lắm, Võ Đế ăn đến say sưa vui vẻ, ăn xong rồi mà vẫn có chút chưa đã thèm. Đáng tiếc đây là phần duy nhất mà Hậu Khôn Cung đưa tới, Ngự Thiện Phòng cũng không có phần dư. Chỉ đành buông đũa xuống, làm như không có việc gì tiếp tục trở lại phê sổ con.

Mà nói cũng hay, sau khi ăn xong nồi lẩu, cả người đúng là đã ấm lên không ít.

Ở Hậu Khôn Cung, Chu Vân Kiến đã ngủ. Y lại từ trên giường rớt xuống đất. Cũng may trên người cuốn chăn như con sâu lông, vì thế cũng không ảnh hưởng đến trung tâm, quấn quanh người tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Chu Vấn Kiến lại nhận rương phần thưởng hôm trước. Lần trước là bắp, lần này là khoai tây. Đầy ắp một cái rương lớn, đều là mầm khoai tây sống. Tách riêng từng mầm ra thì chính là một mầm giống khoai tây. Chu Vân Kiến mừng rỡ như điên, bây giờ không chỉ có thể ăn bắp nấu, còn có thể ăn khoai tây chiên nữa! Quả thực là mỹ vị nhân gian mà!

Ăn sáng xong, y dẫn theo Nguyên Bảo và Dương Chỉ Lan mới tới hôm qua cùng nhau ra khỏi cung. Nguyên Bảo vẫn luôn căn dặn mãi rằng không được tiết lộ thân phận của Chu Vân Kiến với người ngoài. Nha đầu này cũng đã từng trải qua những ngày tháng khổ sở, dọc đường đi tới đây, cũng đã thấy qua rất nhiều chuyện trên đời. Tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Vì thế nó liên tục gật đầu, nói: “Nguyên Bảo ca ca yên tâm, Tiểu Lan có chết cũng sẽ không nói ra ngoài.”

Nguyên Bảo cười cười, nói: “Chỉ Lan muội muội không cần căng thẳng như vậy, không cho muội nói ra là vì sợ rước phải phiền phức thôi, chứ đừng hở tí là lại nói chết này chết kia sẽ không may mắn, về sau không được nói như vậy nữa nghe chưa.”

Chỉ Lan che miệng lại, gật đầu thật mạnh.

Chu Vân kiến lên xe ngựa, trong lồng ngực ôm không ít ngân phiếu. Tuy rằng Chu gia là thư hương thế gia*, nhưng Loan gia lại là thương nhân nổi tiếng. Loan phu nhân sợ y sau khi vào cung sẽ không có người chăm sóc, cho dù có đi đến chỗ nào chăng nữa, trong tay có tiền vẫn tốt hơn. Có tiền là có thể sai quỷ đẩy ma, sai khiến cung nữ thái giám hay thị vệ cũng tiện hơn lệnh bài. Thế nên có thể đưa cho y bao nhiêu thì đưa hết bấy nhiêu, vàng bạc, châu báu, ngân phiếu và cả Nguyên Bảo làm của hồi môn, càng nhiều càng tốt.

*Thư hương thế gia: gia tộc đi theo truyền thống Nho học, có nhiều thế hệ ra làm quan.

Sau khi ra khỏi cửa cung, Nguyên Bảo hỏi: “Thiếu gia, chúng ta có cần mua thêm gạo nữa không?”

Chu Vân Kiến nói: “Không cần! Bằng đó lương thực cũng có thể để bọn họ ăn được vài ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp khác thu xếp cho bọn họ.”

Nguyên Bảo đáp lại rồi cho xe ngựa chạy ra ngoài thành. Càng đến gần cửa thành, xe ngựa càng đi càng chậm. Chu Vân Kiến mở rèm xe ra, hỏi: “Làm sao vậy? Kẹt xe hả?”

Nguyên Bảo quay đầu lại nói: “Thiếu gia, ……. Ngoài đường đều là dân tị nạn, không chen qua được.”

Chu Vân Kiến nhìn ra phía xa xa liền thấy, quả nhiên, dân chạy nạn trùng trùng điệp điệp đi về hướng ngoài thành. Nguyên Bảo xuống xe, ngăn một người dân chạy nạn lại hỏi: “Các người đang vội vàng đi đâu vậy?”

Người dân chạy nạn đáp: “Ngoài cửa thành có người phát cháo, là cháo gạo trắng đấy! Còn có cả bánh hấp nữa! Mọi người đều đi đến đó ăn cháo rồi!”

Chu Vân Kiến nhìn hàng người xếp dài trước lều cháo, ít nhất cũng phải có ba đến năm trăm người. Hôm trước chỉ có khoảng trăm người tị nạn, những người này có thể là dân tị nạn từ nơi khác nghe thấy ở ngoài thành nam có phát cháo nên đều chạy tới đây. Chu Vân Kiến bắt đầu đau đầu, thì thầm nói chuyện với Tiểu Lý Tử: “Liên Anh à! Ngươi nói rất đúng, chuyện tốt quả nhiên không dễ làm. Mới có một ngày mà dân chạy nạn khắp nơi đều chạy tới đây rồi.”

Lý Liên Anh đáp: “Đúng vậy đó điện hạ, ở Sơn Đông Hà Nam xảy ra hạn hán, dân chạy nạn đều đến từ hướng nam hoặc từ hướng bắc. Người tới từ hướng nam đều làm những người muốn đi tìm việc làm. Còn những người già bệnh tật đều đến ăn xin từ hướng bắc, vì bọn họ nghe nói dưới chân thiên tử đều có cơm ăn.”

Nguyên Bảo ở ngoài xe hỏi: “Điện hạ, có phát thêm cháo nữa không?”

Chu Vân Kiến nghĩ nghĩ, nói: “Không cần đâu!” Hiện tại mới chỉ có ba bốn trăm người, nếu cứ tiếp tục phát cháo thì sẽ kéo tới càng nhiều dân tị nạn hơn nữa, vậy cũng vô dụng. Tối hôm qua y cũng nghe Yến Hà nói qua, rằng Võ Đế đã hạ lệnh mở kho lương, bắt đầu cứu tế. Y có thể làm việc thiện nhất thời, lại không lo cho bọn họ được một đời. Chỉ là nếu có quá nhiều dân tị nạn tụ tập trong thành, dần dà nhất định sẽ phát sinh rắc rối.

Nguyên Bảo lại hỏi: “Vậy…… Thiếu gia, chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Trong lúc nhất thời, Chu Vân Kiến cũng chưa có nghĩ ra chủ ý gì, y vốn tính toán hôm nay sẽ phát thêm một ngày cháo nữa, ngày mai lại đi tìm một vài miếng ruộng đất hay cửa hiệu gì đó để sắp xếp cho những người này. Chia cho họ ít đất, đỡ phải nuôi đến ham ăn biếng làm, rảnh rỗi lại sinh chuyện. Nhưng mà xem ra, với số lượng dân tị nạn hôm nay thì đoán chừng một chút lương thức này cũng không kéo dài nổi một ngày. Y đắn đo suy nghĩ, hỏi Nguyên Bảo: “Ở ngoại ô kinh thành có nơi nào thích hợp an trí cho dân chạy nạn như điền trang gì đó không?”

Nguyên Bảo nghĩ nghĩ, nói: “Có thì có, nhưng ở Yến Kinh không có đất nào có thể làm ruộng được, thiếu gia hẳn là biết điều này chứ.”

Chu Vân Kiến hỏi: “Hả?”

Nguyên Bảo nói: “Thiếu gia, ngài quên rồi sao? Yến Kinh là ở phía cực bắc, trời giá rét, một năm chỉ thu hoạch được một vụ lương thực, mà đất lại rất cứng, không so được với ruộng nước màu mỡ ở phương nam. Cho nên mới nói Yến Kinh không có đất ruộng làm nương.”

Đúng rồi, thời cổ đại chủ yếu trồng cây kê và cây lúa, cũng chính là hạt kê vàng cùng hạt gạo làm lương thực chính. Lúa mì cũng đã sớm xuất hiện từ mấy ngàn năm trước, nhưng lúc đầu, sản lượng lúa mì vô cùng thấp, chỉ có người dân tộc Khương mới ăn lúa mì. Sau khi đã tích lũy được kinh nghiệm gieo trồng, mới mở rộng vùng gieo trồng lúa mì. Mà đất ở Yến Kinh không chỉ khô cứng, không thích hợp trồng lúa nước, hơn nữa còn có chút muốn sa hóa (có dấu hiệu biến thành sa mạc), những cây nông nghiệp dễ hỏng mà trồng ở đây thì sản lượng sẽ thấp hơn rất nhiều.

Nếu không phải triều đình nhà Yến định đô ở đây, làm cho thương nghiệp phát đạt, thì nơi này cũng chỉ là một vùng hoang vắng.

Nghĩ đến đây, Chu Vân Kiến liền nghĩ tới ở thời hiện đại có rất nhiều loại giống tốt. Chẳng những chống hạn chống gãy đổ mà sản lượng còn rất cao. Một mẫu lúa mì có thể thu được cả tấn lúa, sản lượng bắp lại càng cao hơn nhiều, tới mấy tấn lận. Chỉ có điều ở thời đại này, không có loại cây trồng nào giống như bắp, chẳng những không có bắp, cũng không có khoai tây hay khoai lang đỏ để trồng. Tính toán tới lui, mấy cây như bắp này cũng chỉ được gieo trồng ở Trung Quốc từ hơn bốn trăm năm trước. Chu Vân Kiến thở dài, nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, nếu ta đem những người dân tị nạn này sắp xếp ổn thỏa thì có được tính vào công lao của ta không?”

Lý Liên Anh đáp: “Cái này còn phải dựa vào ý tứ của điện hạ nữa, hệ thống sẽ quyết định chỉ số hiền đức dựa trên mức độ tôn kính trong hành động mà ngài làm ra. Nếu hành vi của ngài không đủ độ tôn kính thì sẽ không có cách nào đạt được điểm hiền đức. Có một chuyện thần muốn nói với ngài trước, đó là mỗi khi tăng lên một bậc, đều có thể nhận được phần thưởng bổ sung là đạo cụ hỗ trợ. Những đạo cụ này sẽ trợ giúp ngài trên con đường trở thành hiền hậu càng thêm thông thuận, như hổ thêm cánh.”

Chu Vân Kiến bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, hỏi: “Hả? Khen thưởng cái gì?”

Lý Liên Anh đáp: “Thứ lỗi cho nô tài không thể nói, chỉ có khi nào kích hoạt phần thưởng, nô tài mới có thể giải thích cho ngài.”

Chu Vân Kiến ném cho nó một ánh mắt đầy xem thường: “Keo kiệt!” Rồi quay ra nói với Nguyên Bảo ở ngoài xe ngựa: “Nguyên Bảo, ra khỏi thành đi! Tìm mua một miếng ruộng đất, tốt nhất là mua lại điền trang có sẵn.”

Vẻ mặt Nguyên Bảo không hiểu ra sao, nói: “Thiếu gia, mua cái này làm cái gì? Nếu ngài thiếu tiền thì đi tìm phu nhân nói một tiếng không phải là được rồi sao?”

Y sao có thể thiếu tiền được chứ? Chu Vân Kiến chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một phương án tốt để sắp xếp cho những người dân chạy nạn này mà thôi, y một bên sai Nguyên Bảo cho xe chạy ra ngoài thành, một bên nói với Tiểu Kim Tử: “Tiểu Kim Tử, ngươi đi đến chỗ những người dân tị nạn kia chiêu mộ mấy người, càng nhiều càng tốt, bao ăn bao ở nhưng phải chịu khó làm việc, chăm chỉ và phải biết tuân thủ bổn phận. Mỗi tháng còn trả cho bọn họ ba trăm văn tiền, đủ để bọn họ nuôi gia đình.”

Trên trán Nguyên Bảo là một dấu chấm hỏi to đùng, thiếu gia đang muốn làm cái gì đây? Sao tự nhiên lại muốn mở điền trang? Nhưng mà thiếu gia đã sai bảo thì cậu cũng chỉ có thể làm theo. Vì thế một người đi mua điền trang, một người đi tuyển người. Chu Vân Kiến liền mang theo Dương Chỉ Lan đến ven đường nghỉ ngơi, rảnh rỗi đến nhàm chán, liền dạy cho nàng chơi cờ năm quân.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Đã chép xong ‘Nữ giới’ rồi à?”

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play