Editor: Đông Miên 
May nhờ có cánh tay rộng lớn giữ lấy, Chu Vân Kiến thuận lý thành chương yếu ớt nằm trong lòng hắn, đột nhiên cũng không biết cái cảm giác yếu đuối này đến từ đâu. Võ đế đối với việc y từ trước tới giờ vẫn luôn tùy tùy tiện tiện làm nũng  đã bó tay chịu trói từ lâu, thế là bèn bế y đem về giường, quay đầu nói với tiểu thái giám: “Gọi thái y đến đây.”
Chu Vân Kiến khoát khoát tay ngăn cản nói: “Không cần không cần, gọi thái y làm gì chứ? Ta chỉ muốn làm nũng một chút, hoàng thượng nếu còn chuyện chuyện bé xé ra to thế này thì về sau đến làm nũng thần cũng không dám nữa.”
Võ đế vẫn có chút không yên tâm: “Vừa mới nãy nhìn động tác của ngươi không đúng lắm, sao ngươi lại lấy tay che bụng?”
Chu Vân Kiến đáp: “Thần… chắc là tối qua ăn đồ lạnh nên mới bị đau bụng, nhưng mà vẫn chưa đến mức bị tào tháo đuổi. Chuyện nhỏ thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to như thế. Ngài gọi thái giám đến khám, chẳng qua cũng chỉ kê thêm cho ta vài thang thuốc bổ mà thôi. Thần… sợ đắng, không muốn uống thuốc. Nếu như hoàng thượng thực sự thương thần thì bồi thần nói chuyện đi!” 
Nhìn vẻ mặt của Chu Vân Kiến, Võ đế biết rằng y có điều muốn nói. Thế là bèn cởi hoàng bào ra, ngồi xuống bên cạnh y, hỏi: “Hoàng hậu muốn nói cái gì? Sẽ không phải là nói chuyện muốn đi Giang Nam đấy chứ? Trẫm sẽ không đồng ý đâu. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đón Tết nguyên đán, cho nên trước thời điểm đó ngươi tốt nhất là thành thành thực thực ở yên trong cung đi !Mùa xuân năm sau, trẫm sẽ đi cùng với ngươi.”
“Đi cùng với thần?” Chu Vân Kiến hỏi lại. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play