Editor: Hanh Doan

Chu Vân Kiến vì hiểu sai ý mà bị mắng một hồi, bên tai lại là tiếng thở dài của Tiểu Lý Tử vì hận rèn sắt không thành thép. Vì sợ người ngoài nghe thấy, lúc Võ Đế mắng câu kia đã cố ý đè thấp giọng nói, nhìn dáng vẻ có lẽ là muốn giữ mặt mũi cho Chu Vân Kiến. Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì.….. là xấu hổ thẹn thùng hả?

Chu Vân Kiến bỗng nhiên cảm thấy Võ Đế thật là đáng yêu, quả thực chính là một nhóc dễ thương.

Y hắng hắng giọng, nhỏ giọng thì thầm: “Aizz, Bệ hạ ngài…… Sao lại không nói rõ ràng cơ chứ, làm người ta mừng hụt một hồi.”

Yến Thanh: …….

Yến Thanh cũng xuất thân từ nhà võ, nhưng tính cách lại không quá giống với các võ tướng, hắn có việc gì cũng không quá thích nói ra, khả năng khống chế cảm xúc trên mặt cũng rất tốt, trước giờ chưa từng thất thố như hôm nay. Hắn dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Chu Vân Kiến, nghĩ trăm lần cũng không giải thích nổi, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một câu: “Mẫu hậu chẳng lẽ là điên rồi…..” Nếu không thì sao lại bắt hắn lập một vị Hoàng Hậu như vậy?

Quả thực…… Chẳng biết xấu hổ là gì!

Chu Vân Kiến nghẹn cười ngồi vào mép giường, hỉ ma ma từ bên ngoài đi đến, cắt của hai người họ mỗi người một lọn tóc, lấy dải lụa đỏ kết chúng lại với nhau, rồi để vào túi gấm đã chuẩn bị trước. Sau khi sắp xếp xong xuôi, hỉ ma ma vẻ mặt vui mừng nói: “Nguyện kết tóc một đời, hai tâm hợp nhất, cùng nhau làm lễ hợp cẩn, Hoàng Thượng Hoàng Hậu nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong liền mang theo những cung nữ người hầu xung quanh rời khỏi tân phòng, cũng đóng cửa lại cho bọn họ.

Tân phòng to như vậy, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Chu Vân Kiến sợ mình lại nói sai cái gì, ngồi không dám nhúc nhích. Hoàng Đế cũng bất động, hôm nay là đại hôn của hắn, những tấu chương đều tạm thời gác lại, ngày mai lại phê duyệt. Thái Hậu ra lệnh cưỡng chế hắn trong ngày thành hôn nhất định phải làm lễ hợp cẩn, tuy nói như thế nhưng trong lòng bà biết rõ ràng, không phải vì Yến Thanh tổn hại dương đức mới không lấy được vợ, nhưng bà lại hết lòng muốn tin vào mệnh trời. Thượng sư Thừa Trạch giúp hắn tuyển Hoàng Hậu, chính là vâng theo ý trời. Khi hai người kết tóc, chính là Đế Hậu vĩnh xương*, phúc thọ dài lâu.

*Vĩnh xương: vĩnh viễn hưng thịnh, trường tồn mãi mãi.

Không cần biết con trai bà có thể chung chăn gối với đứa nhỏ kia hay không, nhưng mùng một và mười lăm hàng tháng nhất định phải ngủ cùng phòng.

Đây là nguyên văn lời nói của Thái Hậu, ai nói thì Võ Đế đều có thể không nghe, nhưng lời Thái Hậu nói thì tuyệt đối không dám cãi lại. Nói muốn hắn ngủ lại đó thì hắn nhất định phải ngủ lại đó. Chỉ là cùng chung chăn gối với một người như vậy, Võ Đế thật sự không muốn. Hắn ôm chăn mền trải xuống đất, nói: “Ngươi ngủ đi!”

Trong lòng Chu Vân Kiến biết rõ ràng, liên tiếp làm mấy hành động cợt nhả như vậy, Võ Đế chẳng những không có nửa phần hảo cảm với y, ngược lại còn sinh ra cảm xúc phiền chán. Nhưng mà cũng không thể trách y được, y đời trước chưa từng có một mối tình đàng hoàng nào. Mặc dù thời cấp hai cũng từng có vài lần hẹn hò ngây thơ, nhưng đều là kiểu bạn gái nữ sinh, đến hiện tại cũng không có tác dụng tham khảo gì. Làm mọi việc rối tinh lên, cũng chỉ có thể trách y không có kinh nghiệm.

Mắt thấy Hoàng Thượng sắp phải nằm trên mặt đất, Chu Vân Kiến lập tức nói: “Bệ hạ không thể, thần sao có thể để ngài ngủ trên mặt đất được chứ?”

Võ Đế cẩn thận nhìn về phía Chu Vân Kiến, nói: “ Ngươi muốn như thế nào? Không được lại đây!”

Chu Vân Kiến suýt chút nữa bật cười, nhìn bộ dáng hắn như đang giữ mình trong sạch, ta cũng không cưỡng bức ngài đâu! Y hắng giọng, nói: “…… Bệ hạ yên tâm, thần không vượt qua đâu. Ngài là cửu ngũ chí tôn*, nào có đạo lý để ngài ngủ trên mặt đất? Vẫn là để thần ngủ trên mặt đất đi!”

*Cửu ngũ chí tôn: chỉ ngôi vua, người có địa vị cao nhất, nắm trong tay quyền lực tối cao.

Võ Đế trưng ra vẻ mặt khinh miệt đánh giá Chu Vân Kiến, nói: “Trẫm là vua một nước, đường đường là nam nhi thân cao tám thước lại để Hoàng Hậu ngủ dưới đất? Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, bá tánh sẽ phỉ báng vào mặt trẫm!”

“Nhưng mà Hoàng thượng…….”

Chu Vân Kiến vừa muốn nói cái gì, Võ Đế đã lập tức chặn lại, nói: “Đừng nói nữa! Trẫm mệt rồi, ngủ đi!” Nói xong hắn liền muốn cởi lễ phục ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Vân Kiến, xong lại rụt rè thả tay xuống, kéo lại y phục rồi nằm xuống mặt đất.

Thật nhanh, trên mặt đất đã truyền đến tiếng hít thở đều đều rất nhỏ. Lăn lộn cả một ngày, Yến Thanh quả thực rất mệt mỏi. Chu Vân Kiến lại mất ngủ. Nhìn khắp tân phòng treo đầy lụa đỏ, nến chạm khắc rồng phượng, còn có trái cây rượu nhạt đều là hàng cống phẩm, y khẽ thở dài một cái. Cúi đầu nhìn tường tận Võ Đế đã ngủ rồi mà vẫn anh tuấn khí phách dị thường, nói nốt nửa câu cuối: “…….Thần…… ngủ sẽ bị rớt giường đó!”

Nửa đêm, Chu Vân Kiến ngã cái bịch từ trên giường rớt xuống. Y ngủ say đến nỗi không hay biết gì, còn trở mình tìm một tư thế thoải mái, ôm lấy cái gối đầu tiếp tục ngủ. Đừng nói, gối ôm cổ đại này vừa thẳng vừa lớn, ôm lên thật là thoải mái. Hửm? Sao cái gối ôm này lại còn biết chạy nhỉ? Không được! Phải bắt lấy! Ôm thật chặt! Rốt cuộc cũng thành thật, lúc này mới biết ngoan nha! Nào, cho ta hôn ngươi một ngụm nào.

Y cọ cọ lại ôm ôm, chẳng khác nào một con bạch tuộc!

Một đêm này y ngủ cực kỳ thoải mái dễ chịu, ngày hôm sau Chu Vân Kiến ngủ thẳng cẳng đến lúc mặt trời lên cao mới rời giường. Tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, sau khi tỉnh táo lại mới cho mình một cái tát, quả nhiên là bị rớt giường thật sao? Võ Đế đâu? Nhớ lại bộ dáng hôm qua của hắn một mực chỉ sợ bị mình sàm sỡ, vậy ngay sau khi mình rớt giường, hẳn là hắn sẽ lập tức leo lên giường ngủ nhỉ?

Võ Đế lâm triều, theo bản năng xoa xoa cánh tay phải tê mỏi đến không còn cảm giác gì, dùng tay trái đóng con dấu, nói: “Chuẩn tấu, khắp nơi khô hạn, thật sự cần phải mở kho lương thực cứu tế. Chuyện này, giao cho Tề đại nhân đi làm đi!”

Đến khi hạ triều rồi mà Võ Đế vẫn luôn xoa bóp tay phải, đại thái giám đi theo phía sau vẻ mặt quan tâm tiến lên hỏi: “Bệ hạ, ngài….. Tay ngài bị thương sao?”

Võ Đế lắc lắc tay, lạnh lùng nói: “Không có.”

Vẻ mặt đại thái giám nghi hoặc, nói: “Vậy ngài đây là …….”

Tối hôm qua có tên tiểu tiện nhân gối lên tay trẫm còn ôm suốt một đêm! Cả một đêm trẫm chưa chợp mắt! Nhưng mà những lời này có thể nói ra được sao? Có thể nói ra hay sao hả? Nếu nói ra….. Trẫm biết dấu mặt đi đâu! Quan tài tổ tông cũng không dấu được! Mẫu hậu thật sự điên rồi! Bà ấy đã tìm cho ta Hoàng Hậu gì thế không biết?

Nhưng mà mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, nói: “Luyện cổ tay thôi.” Nói xong cổ tay của hắn phát ra từng đợt tiếng răng rắc giòn tan, đi về hướng Ngự Thư Phòng trong Thiên Hành Điện.

Chỗ ở của Hoàng Đế là Thiên Hành Điện, còn chỗ ở của Hoàng Hậu chính là Hậu Khôn Cung. Trích từ : Thiên hành kiện, người quân tử lấy việc không ngừng vươn lên để hoàn thiện bản thân; địa là khôn, người quân tử cần lấy đức làm chủ.

Chu Vân Kiến nghĩ đến ý của hai câu nói này, giống như muốn dự báo Hoàng Đế của Đại Yến sẽ phải làm gay vậy. Rời giường rửa mặt muộn một chút, Chu Vân Kiến ngồi vào bàn đọc sách, vừa nhìn văn phòng tứ bảo* vừa nói chuyện phiếm cùng Tiểu Lý Tử : “Thiên hành kiện, người quân tử lấy việc không ngừng vươn lên để hoàn thiện bản thân; địa là khôn, người quân tử cần lấy đức làm chủ. Thiên Hành Điện cùng Hậu Khôn Cung, chỗ ở của Đế Hậu. Chậc chậc chậc, hai đại quân tử thì có thể làm nên chuyện tốt gì đây?”

*Văn phòng tứ bảo: gồm có giấy, bút, mực, nghiên.

Lý Liên Anh: “Điện hạ, lời bàn luận này của ngài nếu bị Hoàng Thượng nghe được, địa vị của ngài trong cảm nhận của hắn sẽ lại giảm xuống một bậc cho mà xem. Đối với ngài bây giờ điểm ấn tượng chỉ là phụ thôi hả, hóa ra ngài đây là rận nhiều không sợ cắn, bất chấp tất cả sao?” Ôi, công trạng của tôi!

Chu Vân Kiến cầm lấy bút, nói : “Không phải đâu, ta đang suy nghĩ, làm cách nào để tăng cấp bậc đây. Haizz, Tiểu Lý Tử, ngươi có cái ý kiến gì hay không?”

Lý Liên Anh nói: “Nô tài không thể cho ngài bất kỳ ý kiến gì cả, quy định của hệ thống không cho phép. Nhưng mà lúc trước ta đã cho ngài gợi ý phương hướng rồi đó, chỉ cần là việc có ích với nông nghiệp, thương nghiệp hay thủy lợi dân sinh đều được.”

Chu Vân Kiến dùng bút lông viết lên tờ giấy Tuyên Thành chữ OK, sau đó thả bút lông xuống, nói: “Đúng vậy! Đi! Xuất cung!”

Bởi vì thân phận của y đặc biệt cho nên không thể lấy những quy củ truyền thống của Hoàng Hậu để ép buộc y được. Cho nên Thái Hậu cho phép y tùy ý ra vào hoàng cung, nhưng mà phải làm âm thầm, không được gây chú ý quấy nhiễu bá tánh. Thế nên lúc ra cửa, Chu Vân Kiến đã chọn mặc một bộ y phục rất mộc mạc, áo trong màu xanh nhạt, khoác thêm áo bào màu xanh da trời bên ngoài, dùng một cây trâm bằng trúc để cài tóc, và chỉ dẫn theo Nguyên Bảo cùng hai tiểu thái giám liền ra khỏi cung.

Ngay cả xe ngựa cũng không có gì bắt mắt.

Nhưng mà, thân là Hoàng Hậu nên y không thể qua đêm bên ngoài, vậy nên trước khi trời tối nhất định phải nhanh chóng trở về. Cũng vì vậy mà phải lựa chọn loại xe ngựa nhỏ nhẹ, thuận tiện cho việc chạy trốn. Ra khỏi cửa cung, đi tiếp về phía trước chính là đường phố Hải Yến. Nơi này có nhiều thương hộ tụ tập buôn bán, náo nhiệt vô cùng, ở vào thời kỳ cường thịnh, kéo dài cả trăm dặm. Có câu nói ‘trăm dặm phố Hải Yến, năm Thanh Hà thịnh thế’. Chu Vân Kiến vén mành xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài xem, nói: “Đây chính là đường Hải Yến nổi tiếng nha!”

Trên đường cái truyền đến tiếng rao chậm rãi: “Bánh bao màn thầu bánh bao cuộn đây!”

“Rượu hoa điêu* hai văn tiền một chung đây!….”

*Rượu hoa điêu: rượu đựng trong chum sành có khắc hoa văn trạm trổ, là một loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

“Mau tới xem vải bông của nhà ta đi, nguyên liệu được xuất ra từ cửa hàng Dương Châu đó …..”

….….

Y là một nhà sử học kiêm nhà khảo cổ học, đường phố Hải Yến đối với y mà nói vẫn là có chút cảm tình. Nói như thế nào nhỉ, Đại Yến cũng là triều đại cường thịnh nhất từ xưa đến nay, bốn phương cho tới triều đình đều quốc thái dân an. Từ thời Võ Đế bắt đầu, đã sáng lập lên một vương triều thái bình thịnh thế cho Trung Hoa. Mấy thế hệ con cháu sau đó cũng đều không chịu thua kém, hết mực bảo vệ vững chắc gia nghiệp mà Võ Đế đã dành được.

Chỉ có điều hiện giờ là năm đầu Võ Đế, đường Hải Yến vẫn còn tương đối tiêu điều. Tuy vậy nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng, nào là đồ chơi bằng đường, gánh xiếc ảo thuật, hồ lô ngào đường, Chu Vân Kiến đi một đường cũng đã mua không ít, cũng ăn thử rất nhiều món, đặc biệt là y còn gặp rất nhiều ăn mày quần áo tả tơi. Càng đi về phía thành nam, ăn mày càng nhiều. Cho đến khi đi ra ngoài cửa thành, liền nhìn thấy ngoài cửa thành tụ tập rất nhiều lưu dân từ nơi khác đến, bọn họ hoặc đứng hoặc nằm, quần áo cũ nát, khuôn mặt tiều tụy, có người hai chân sưng phù vì đi bộ quá nhiều, có người trên chân chằng chịt vết sẹo do đi chân trần. Giống như đã phải đi rất lâu mới đến được nơi này, tìm kiếm một cơ hội sống sót.

Chu Vân Kiến nhíu mày nhìn ra ngoài xe, nói: “Nguyên Bảo, đi hỏi xem bọn họ là người từ đâu tới.”

Nguyên Bảo lên tiếng, xuống xe ngựa đi hỏi thăm một phen, đem mấy thức ăn mua dọc đường phân phát cho mấy đứa trẻ đang chơi đùa ven đường. Trở về báo lại với Chu Vân Kiến: “Thiếu gia, ở Sơn Đông Hà Nam xảy ra hạn hán, bọn họ đều là dân chạy nạn chạy tới đây.”

Chu Vân Kiến gật đầu, bảo tiểu thái giám đánh xe ngựa đi tiếp về phía trước. Làn sóng dân chạy nạn này cũng phải tới hơn trăm người, nhìn bọn họ không được tốt lắm, có không ít người già bệnh tật đã sắp chịu không nổi. Chu Vân Kiến là người hay mềm lòng, từ nhỏ y đã sống trong điều kiện đầy đủ dân chúng an cư lạc nghiệp, làm gì gặp qua cảnh tượng như này. Trong lúc nhất thời, tấm lòng thương hại chúng sinh bộc phát, quay đầu hỏi Nguyên Bảo: “Trong tay chúng ta có tiền tài ngân lượng gì không? Cho bọn họ đi!”

Nguyên Bảo nói: “Có một chút tiền, nhưng cho ai mới được chứ? Bọn họ nhiều người như vậy, cho một người, những người khác sẽ không tới cướp đoạt sao?”

Chu Vân Kiến nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nói: “Vậy không bằng đem đi mua chút lương thực, nồi và bếp, tạm thời dựng cái lều cháo, phát cho bọn họ ít cháo ăn đi! Có thể chống đỡ được vài ngày, nói không chừng bọn họ sẽ có thể tìm được cách kiếm sống.”

Nguyên Bảo đáp ứng, quay đầu ngựa lại để trở về. Vừa mới đi được hai bước, cách đó không xa truyền đến một trần xôn xao cùng tiếng khóc thảm thiết, đám người nhanh chóng tụ tập lại bên kia xem chuyện gì. Chu Vân Kiến nhíu mày, hỏi Nguyên Bảo: “Đi qua nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.”

~

Tác giả có lời muốn nói: Hoàng Hậu điện hạ bắt đầu thăng cấp, hì hì!

Truyện này là giả tưởng, nếu có nơi nào không giống trong lịch sử, các bảo bảo liền tự động bỏ qua nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play