Tuy rằng Nguyên Bảo còn nhỏ, nhưng Hậu Đình Xuân là sách gì thì cậu ta vẫn biết đến. Trên phố nổi tiếng nhất là bán mấy loại thoại bản tình yêu, còn có tranh minh họa, sách về tình yêu nam nam cũng có, trước kia ở học đường Chu gia cũng từng lén lút truyền đọc. Sau đó bị tiên sinh phát hiện nên đã đem đi đốt hết, rồi bị đánh vào bàn tay nghịch ngợm, còn bị phạt chép tâm kinh năm mươi lần.
Nguyên Bảo đầu tiên là ngó ra ngoài cửa nhìn thoáng qua, sau đó hạ giọng nói: “Thiếu gia! Ngài……Sao ngài lại có thể xem loại sách này cơ chứ?”
Chu Vân Kiến đem sách nhét xuống dưới gối đầu, nói: “ Suỵt…. Nguyên Bảo, nhỏ giọng thôi! Đừng để người ta nghe thấy! Ta chỉ là muốn học tập một chút. Ngươi cũng biết đấy, mấy cái chuyện này ta không có kinh nghiệm, cũng không có ai dạy ta, thế nên ta phải tự học hỏi tham khảo cho biết đúng không? Ngươi đừng có đi nói ra ngoài đó biết chưa?”
Nguyên Bảo che miệng lại, nói: “Sao ta có thể đi nói ra ngoài được cơ chứ? Đây chính là…. Xuân cung đồ đó! Thiếu gia, vậy ngài phải thật cẩn thận đó, đừng để người khác phát hiện ra.”
Chu Vân Kiến nói: “Yên tâm đi! Ta lúc nào cũng mang nó theo bên người, ai có gan dám lục soát trên người của ta? Ngươi mau đi nghỉ ngơi đi!”
Sau khi tống cổ Nguyên Bảo đi, Chu Vân Kiến mở ra trang đầu tiên của Hậu Đình Xuân. Đập vào mắt là một hình ảnh vô cùng sống động và nóng bỏng, dường như y đã có được chiếc chìa khóa mở ra một thế giới mới. Xem hết toàn bộ quyển sách từ đầu tới cuối, Chu Vân Kiến tựa đầu vào giường phát ngốc, trông như đang suy tư điều gì đó.
Tiểu Lý Tử nhô đầu ra hỏi: “Điện hạ đã học được cái gì rồi?”
Chu Vân Kiến bụm mặt, nói: “Thì ra gay lại có thể làm như thế với nhau sao?”
Tiểu Lý Tử: “……Điện hạ, thần khuyên ngài nên bình tĩnh lại một chút.”
Chu Vân Kiến hắng hắng giọng, nói: “Ta không có nói là muốn lên giường với Võ Đế ngay, ta chỉ muốn nói là nhỡ đâu Võ Đế có chút ham mê ở phương diện này thì sao? Ngươi xem Hậu Đình Xuân xong liệu có muốn bị làm không?”
Tiểu Lý Tử: “……Điện hạ, hiện tại ngài có muốn suy xét đến việc quay trở lại thế giới ban đầu không?”
Ở trong cung ngây người chán muốn chết suốt tám ngày, Lễ Bộ cùng Chưởng Y Cục và các bộ phận khác đã rất bận bịu đến mệt mỏi, cuối cùng cũng đã hoàn thành các nghi lễ dành cho buổi đại hôn. Bởi vì nghi lễ này là dành cho vị Hoàng Hậu không giống như bình thường, cho nên không thể áp dụng những lễ nghi quy củ bình thường. Trước hôn lễ còn phải có lễ nạp thái, chinh lễ, sau đó là thành hôn, sắc lập, phụng nghênh, hợp cẩn cuối cùng là tế thần.
Chu Vân Kiến cần phải xuất giá từ Chu gia ra cửa, ý này là do Lễ Bộ thượng thư Hiên đại nhân nói, ông ta nói nếu như không từ nhà mẹ đẻ ra cửa thì sẽ không hợp quy củ. Không có biện pháp nào khác nên trước khi đại hôn diễn ra, Chu Vân Kiến phải trở về Chu gia. Trước lễ thành hôn một ngày, quan viên phủ nội vụ cho người khiêng rất nhiều rương lễ vật dành cho Hoàng Hậu vào cửa Chu gia.
Chu gia vì có hỉ sự nên khách khứa đầy nhà, nhưng Sử Bộ thị lang Chu Sùng lại không cảm thấy vui vẻ. Phu nhân của ông là Loan thị vẫn luôn nhắc nhở ông: “Thiếp nói rồi, chàng đừng có trưng ra bộ mặt như này nữa! Cẩn thận bị người ta nhìn thấy! Chàng mà còn như vậy, Vân Nhi sau này sẽ không có ngày nào sống tốt!”
Chu Sùng thở dài, nói: “Phu nhân, nàng biết ta đang lo lắng điều gì mà.”
Loan phu nhân nhìn ngó trái phải, nói: “Thiếp biết, lúc Thịnh tỷ tỷ ra đi, đã nói hết tất cả với thiếp rồi. Thiếp lại cảm thấy, để Vân Nhi tiến cung, chưa chắc đã là chuyện xấu. Không có ai biết thân phận thật sự của nó, toàn bộ Yến Kinh đều biết nó là tiểu nhi tử (con trai út) của Chu Sùng chàng mà. Có ai lại nghĩ đến, giáo chủ của Tư Thủy Giáo lại là ân nhân cứu mạng của chàng chứ? Năm đó tiên đế tiêu diệt Tư Thủy Giáo là do bị tiểu nhân lừa gạt. Ngoài mặt ông ta đến để gây khó dễ cho Tư Thủy Giáo, nhưng rốt cuộc là đến vì cái gì, cả chàng và thiếp đều biết rõ ràng. Bây giờ là do Võ Đế cầm quyền, đã không còn là thiên hạ của Hiến Tông năm đó nữa. Có lẽ, một nhà oan hồn của Thịnh tỷ tỷ có thể được rửa sạch oan khuất cũng nên.”
Khi nghe Loan phu nhân nhắc đến Thịnh tỷ tỷ, Chu Sùng muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu, nói: “Chắc nàng cũng biết, Thịnh Tuyết để ý nhất không phải cái này, nàng ấy chỉ muốn cốt nhục của mình được bình an sống sót.”
Loan phu nhân nói: “Đây là chuyện đương nhiên, chàng là người đọc sách, chắc hẳn là biết đạo lý bóng tối dưới ánh đèn. Trước không nói đến Tư Thủy Giáo đã là chuyện từ mười mấy năm về trước, lại có ai có thể nghĩ đến việc Vân Nhi có liên quan với Tư Thủy Giáo chứ?”
Rốt cuộc, Chu Sùng cũng gật gật đầu, nói: “Haizz…. cũng chỉ có thể nghĩ như vậy!”
Không đề cập đến mấy chuyện râu ria nữa. Ngày hôm sau chính là ngày phụng nghênh tiến cung, Chu Vân Kiến mặc vào bộ phượng bào kiểu dáng dành cho nam do toàn bộ người của Chưởng Y Cục làm việc liên tục gấp gáp làm ra, khí chất cả người thay đổi hoàn toàn. Y nhìn vào gương đồng, một thân phượng bào màu trắng thêu hoa văn mây uốn lượn bằng chỉ vàng, đẹp đẽ quý giá. Thật không dám tin tưởng vị thiếu niên tuyệt đẹp trong gương kia chính là mình. Chu Tuyết Lam tới đưa đệ đệ xuất giá, hắn còn đang oán giận nửa ngày vì nhị đệ cũng không thèm trở về trong ngày trọng đại như vậy, còn nói là muốn ở lại Sùng Minh Sơn học võ, thật sự là về không kịp.
Chu Vân Kiến biết Sùng Minh Sơn là một môn phái tập võ vô cùng lâu đời. Nhị ca của y yêu thích lang bạt trong chốn giang hồ, y cũng không quá để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này. Giờ phút này y còn đang thưởng thức dung nhan mỹ mạo của mình trước gương đồng, từ nhỏ y đã có chút tự luyến, lúc này y cảm thấy mình thật sự là kiếm lời rồi!
Kỳ thật Chu Vân Kiến cùng bản thân Chu Tung có vài phần giống nhau, nhưng nghiêm túc xem xét thì Chu Vân Kiến hẳn là cao hơn Chu Tung một chút.
Giờ lành vừa đến, nghi thức đại hôn chính thức tiến hành.
Nghi lễ thành hôn vừa rườm rà lại buồn tẻ luôn khiến người ta mệt mỏi, Loan thị dặn dò Chu Vân Kiến đủ mọi thứ trước khi lên nghi giá, rõ ràng thời điểm lên kiệu mới là tảng sáng, mà đến khi tiến cung đã gần giữa trưa. Y cảm thấy việc Hoàng Đế kết hôn như này, thật sự không phải là việc ai cũng làm được, xoay hết mấy vòng này là y cũng muốn sụt mất ba cân.
Cuối cùng cũng tới lễ sắc phong, Võ Đế ngàn hô vạn gọi cũng đã lộ diện. Mặc dù Võ Đế là Hoàng Đế nhưng cũng phải tự mình nghênh đón nghi giá của Hoàng Hậu tiến cung. Lễ sắc phong, cũng cần đích thân hắn chủ trì. Chu Vân Kiến từ xa nhìn thấy một thân y phục màu đen trang trọng, không giận tự uy của Võ Đế, trong lòng y yên lặng cầu nguyện hắn ngàn vạn lần đừng có nhắc lại chuyện cao hoa hồng hôm trước.
Từ trên thềm ngọc, Võ Đế chậm rãi đi xuống, Chu Vân Kiến cũng được Nguyên Bảo đỡ xuống khỏi kiệu, đi một bước lên trên. Hai người một trên một dưới, ánh mắt chạm nhau, Chu Vân Kiến bỗng nhiên cảm thấy Võ Đế còn có chút đáng yêu. Chính hắn cũng không hiểu làm sao lại phải cưới một nam Hoàng Hậu, lại không phải bởi vì hắn là gay, đã thế còn phải ngoan ngoãn cưới vào cung. Vì quốc gia thiên hạ, cho dù là Hoàng Đế cũng không phải mọi chuyện đều có thể hài lòng như ý!
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy tay Chu Vân Kiến, không biết là cố ý hay vô tình, thế mà hắn khẽ miết lên mu bàn tay y một chút. Lòng bàn tay hắn còn có các vết chai dày do cầm đao kiếm nhiều, chúng cọ vào làn da của y có chút đau. Hai người cùng nhau bước lên thần đàn, nắm tay nhau cùng dâng một nén nhang.
Dâng hương xong, Võ Đế mới cúi đầu liếc mắt nhìn Chu Vân Kiến một cái: “Làm Hoàng Hậu của trẫm, phải biết thủ lễ hiếu hiền, ngươi về sau chính là Hiếu Hiền hoàng hậu của trẫm.”
Vừa dứt lời, tổng quản đại thái giám liền bắt đầu đọc chiếu thư sắc phong. Chúng thần quỳ lạy, Chu Vân Kiến cũng quỳ xuống trước mặt Võ Đễ. Sau khi tuyên chỉ kết thúc, Chu Vân Kiến đứng dậy, hai tay tiếp chỉ, nói: “Tạ chủ long ân, thần, xin tuân theo lời Hoàng Thượng dạy bảo.”
Tiếp thánh chỉ xong, chúng quần thần bên dưới bắt đầu tung hô: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu, chúc mừng Hoàng Hậu…..”
Chu Vân Kiến nhìn quần thần quỳ lạy hết đợt này đến đợt khác, trong lòng tự nhiên có chút bồn chồn. Cũng may lúc này đã trải qua một loạt các loại trường hợp chấn động khác, cho nên Chu Vân Kiến rất nhanh đã chết lặng. Đến khi chính thức bị nâng về Hậu Khôn Cung, Chu Vân Kiến mới hồi phục tinh thần. Y xoa xoa tay chân mỏi nhừ, khẽ nói với Lý Liên Anh: “Tiểu Lý Tử, suốt dọc đường ngươi đều không nói một lời nào, làm ta khẩn trương muốn chết.”
Tiểu Lý Tử cuối cùng cũng mở miệng nói: “Điện hạ cũng không có hỏi thần mà!”
Chu Vân Kiến nói: “Ở đây có nhiều người như vậy, ta hỏi ngươi bằng cách nào?”
Tiểu Lý Tử nói: “Điện hạ yên tâm, nghi thức đã được an bài thỏa đáng, ngài chỉ là cái đạo cụ, chỉ cần làm theo chương trình có sẵn là được.”
Chu Vân Kiến: …….Đạo cụ có thể dùng để miêu tả như vậy sao?
Sau đó còn có một vài nghi thức nho nhỏ, như là ôm rương trân châu, ngân phiếu và các loại vàng bạc bảo bối rồi nhảy qua chậu than, sau đó đổi thành nhuyễn kiệu* đi qua nơi ở của Hoàng Đế là Thiên Hành Điện, rồi tiến vào Hậu Khôn Cung của Hoàng Hậu, đi vào phòng tân hôn ở Đông Noãn Các chờ đợi lễ hợp cẩn vào buổi tối.
*Nhuyễn kiệu: là loại kiệu nhỏ nhẹ có bốn người khiêng.
Hôn lễ tiến hành đến giai đoạn này, xem như đã gần hoàn thành. Hoàng Đế ở ngoài đại sảnh tham dự yến tiệc với các quần thần, Hoàng Hậu bước qua đôi quả táo ở ngạch cửa, ngồi xuống trước giường trong phòng tân hôn.
Toàn bộ hôn lễ được cử hành suốt một ngày, đến lúc này sắc trời cũng đã tối xẩm. Chu Vân Kiến thấy trong phòng đã không còn ai, liền đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, rên rỉ một tiếng: “Ai….dazzz…. Mệt chết ta rồi!”
Tiểu Lý Tử lập tức ngăn lại, nói: “Điện hạ không thể! Không trang trọng, sẽ bị trừ điểm.”
Chu Vân Kiến duỗi người được một nửa, không để ý đến Tiểu Lý Tử, tiếp tục duỗi người tiếp, nói: “À, vậy ngươi cứ trừ đi!” Dù sao thì ta đã đáp ứng hiệp ước bất bình đẳng của ngươi rồi, ngươi có muốn trừ cũng không trừ được.
Tiểu Lý Tử thấy không còn biện pháp, chỉ đành khẽ thở dài một cái, nói: “Điện hạ, ngài như vậy…. Nếu bị Hoàng Thượng thấy được thì phải làm sao, ngài ấy nhất định sẽ tức giận. Nếu Hoàng Thượng mà không vui, ngài làm sao có thể dành được tình cảm chân thành kiếp này của ngài ấy đây?”
Đầu Chu Vân Kiến lại bắt đầu đau, nhưng mà cũng đúng, nếu như không làm tốt ngay từ đầu, thì làm sao có thể trở thành tình yêu chân thành kiếp này của hắn?
Tiểu Lý Tử nói: “Nếu Điện hạ thật sự không nghĩ ra cách, thần có thể gợi ý một chút. Tác động vào nông nghiệp, thương nghiệp hoặc thủy lợi dân sinh đều được, chỉ cần là có lợi cho quốc gia dân chúng, thì Điện hạ chỉ cần làm là có thể tăng lên chỉ số hiền đức của ngài. Nếu trong lúc nhất thời không được Võ Đế yêu thích, thì ngài có thể thu cái danh hiền hậu vào tay trước bằng cách này.”
Chu Vân Kiến gật gật đầu, nói: “Được, ta đã biết.” Tuy vậy, nhưng việc nhà, việc buôn bán hay thủy lợi dân sinh đều là những việc lớn của quốc gia, ta có thể làm được sao? Chu Vân Kiến trái lo phải nghĩ, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nguyên Bảo vội vàng chạy tới, đưa cho Chu Vân Kiến một mâm điểm tâm. Mệt nhọc suốt một ngày dài, cơm trưa cũng chưa được ăn. Y ăn một ít điểm tâm, lại uống thêm một ly trà, cuối cùng trong bụng cũng được lót chút đồ ăn. Y hỏi Nguyên Bảo: “Hoàng Thượng giờ nào sẽ tới đây?”
Nguyên Bảo nói: “Phía trước báo lại rằng rất nhanh ngài ấy sẽ tới, ta phải đi ra ngoài rồi, thiếu gia, ngài phải tự mình chú ý lời nói việc làm đó!”
Chu Vân Kiến gật đầu, Nguyên Bảo mới đi ra, liền nghe được bên ngoài có người thông truyền, Hoàng Thượng tới.
Một miếng điểm tâm chưa kịp nuốt xuống suýt chút nữa thì mắc nghẹn, y vội vàng rót ly trà lạnh uống vào rồi đứng dậy nghênh giá. Bởi vì y là nam nhân nên không cần trùm khăn hỉ, tự nhiên cũng giảm bớt rắc rối khi hành lễ. Trực tiếp quỳ một gối xuống đất, thi lễ quân thần, nói: “Thần, bái kiến Hoàng Thượng.”
Võ Đế ‘ừ’ một tiếng, cũng chưa nói cho y đứng lên, đã trực tiếp đi vòng qua y rồi ngồi xuống mép giường, mở miệng nói: “Lại đây đi!”
Chu Vân Kiến: ??? Trực tiếp như vậy sao???
Võ Đế thấy y vẫn luôn sững sờ ở nơi đó, liền hỏi: “Ngươi còn chần chờ cái gì thế? Trẫm còn có việc, nhanh lên!”
Chu Vân Kiến thật sự không biết, Võ Đế thế mà lại gấp gáp nhiệt tình như vậy sao? Này thật đúng là làm y lo lắng nhiều, chỉ có điều loại chuyện này……Có đánh nhanh thắng nhanh được không đó? Y có cần phải nói chút gì đó về bản thân, biểu đạt một chút tâm tư kín đáo nội liễm của mình không? Vì thế y hắng giọng, vắt hết óc, nghĩ tới một câu tiểu thụ hay nói trong Hậu Đình Xuân, ngượng ngùng nói: “Thanh…… Thanh lang, huynh đừng nóng vội. Đây là lần đầu của ta, sẽ đau…..”
Sắc mặt Võ Đế nháy mắt đen như đáy nồi, hắn nhìn Chu Vân Kiến như nhìn quái thú, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng, nói: “Trẫm nói là ngươi……là ngươi……là ngươi hãy mau chóng qua đây làm lễ kết tóc! Ngươi cái đồ ăn chơi đàng đúm! Nghĩ ….. cái gì trong đầu thế không biết?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT