Editor: Hanh Doan
Tục ngữ nói, không có cày hư ruộng, chỉ có mệt chết trâu. Chu Vân Kiến ngủ một giấc, tỉnh dậy tinh thần sáng láng, lại ỷ vào mình vừa mới tỉnh ngủ, còn đang mơ hồ, cũng là thời điểm trở nên vô hại nhất. Loại trạng thái mềm mại thành một vũng nước như này đều khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng khó có thể chống đỡ nổi. Huống chi Chu Vân Kiến còn tấn công khắp mọi nơi, chỉ thiếu nước dọn sẵn tư thế chờ người đến hái nữa thôi. Đã đến mức như vậy rồi mà Võ Đế còn có thể chịu đựng không làm gì thì đâu còn là đàn ông.
Thật ra trước đó hắn vẫn luôn chờ mong chuyện này, chỉ là suốt hai mươi năm năm qua thủ thân như ngọc, một sớm phá thân làm cho hắn thật sự có chút khó có thể thích ứng. Lần đầu tiên còn có thuốc khống chế, nhưng lần này là hoàn toàn tự mình tiến hành, cảm thụ trực quan xông thẳng lên đại não. Khuôn mặt tuấn tú của Võ Đế dưới ánh nến đỏ càng trở nên nổi bật, có vẻ như càng trở nên hồng hào.
Võ Đế ôm lấy Chu Vân Kiến, nương theo ánh nến, thưởng thức vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ của y. Chính lúc hai người dung hợp, trong đầu Võ Đế chỉ có một ý nghĩ, đó chính là: Thái Hậu chọn cho hắn vị Hoàng Hậu này rất tốt, rất tốt, rất tốt!
Mà Chu Vân Kiến lại nghĩ: Ai nói không có cày hư ruộng, chỉ có mệt chết trâu hả? Mau ra đây nhận lấy cái chết đi!
Ngày hôm sau, khi Chu Vân Kiến tỉnh lại thì một đám cung nữ và ma ma nối đuôi nhau đi vào. Chu Vân Kiến cho rằng Võ Đế lại sai người đem canh Bách Tử Chúc đến cho y uống, nhưng cuối cùng lại thấy đối phương chỉ bưng tới cho y một chén cháo gà. Ma ma cười khanh khách, nói: “Chúc mừng điện hạ lại nhận thánh trạch, vạn tuế gia có dặn dò làm cho ngài chút cháo bổ dưỡng. Đây là cháo gà nhân sâm nhung hươu, ngài ăn xong rồi lại ngủ tiếp một lát nữa đi. Vạn tuế gia có căn dặn, hai ngày này nếu không có việc gì thì không cần đi lại. Thân thể quan trọng, đừng làm bản thân mệt chết.”
Chu Vân Kiến cảm thấy xúc động muốn che mặt, y cố gắng nén nội tâm đang cảm động tuôn trào mà uống xong chén cháo, đợi các cung nữ và ma ma đi rồi, lại gọi Nguyên Bảo và Cầm Thị tới, hỏi: “Đêm qua, bổn điện….. Thôi, nhìn biểu tình của các ngươi là ta cũng biết rồi.” Chắc hẳn là toàn bộ người trong Hậu Khôn Cung đều nghe thấy động tĩnh của y rồi đi?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play