Editor: Hanh Doan
Cưỡi ngựa một mạch từ trong cung ra tới ngoài cung, thấy sắc trời càng ngày cảng tối, xung quanh đen kịt một mảnh, Chu Vân Kiến lộp bộp trong lòng. Y co rúm lại trong lòng Võ Đế, hỏi một câu: “Hoàng…. Hoàng Thượng, chúng ta….. đang đi đến chỗ nào thế?”
Võ Đế không nói lời nào, chỉ mang y đi suốt một đường, băng qua những ngọn đồi, bỏ lại đám tùy tùng rất xa phía sau. Chu Vân Kiến thấy hơi lạnh, y hơi rụt người lại một chút, Võ Đế kéo áo choàng trên người mình xuống rồi bao lấy người y thật chặt. Đến khi Chu Vân Kiến cảm thấy mông của mình sắp nứt ra đến nơi rồi thì cuối cùng Võ Đế cũng dừng lại. Chu Vân Kiến ngẩng đầu nhìn một mảnh thảo nguyên trống trải trước mắt, bỗng nhiên có một loại cảm giác trời cao biển rộng.
Con ngựa chậm rãi đi về phía trước, Chu Vân Kiến cùng Võ Đế đi tới bên cạnh một vách núi đá hiểm trở. Lúc này mặt trời đang chậm rãi lặn xuống hướng tây, chỉ còn lại một vầng sáng ửng đỏ. Từng mảng mây lớn dần dần bị sắc đỏ này nhiễm đến, mang đến cảm giác mạnh mẽ và rộng lớn.
Chu Vân Kiến rúc trong lòng ngực Võ Đế, nghe thấy hắn nói: “Năm đó, ông ngoại đưa ta đến nơi này, khi ấy ông là Trấn Bắc đại tướng quân uy chấn bát phương. Đại Yến, lập quốc 300 năm, cũng từng trải qua thời kỳ cường thịnh. Thánh tổ Hoàng Đế lập nên thiên hạ này, dùng võ để trị quốc. Mặc dù dùng võ để trị quốc có thể uy hiếp được thần dân, nhưng lại không có lợi đối với đời sống của người dân. Ông ấy đã từng muốn để cho bá tánh nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng biên cảnh chiến loạn liên miên không thể không cứng rắn tiếp tục. Đến tận đời của tổ phụ mới có thể để cho Đại Yến thở dốc một chút, hiếm có được một lát an bình. Cho đến thời của ta, ông ngoại từng hình dung Đại Yến của chúng ta giống như một bà lão bước đi tập tễnh. Phải làm như thế nào để giang sơn này sống lại, trước tiên cần dùng võ để an thiên hạ, sau lại phải có những chính sách có lợi về văn hóa giáo dục đối với đời sống của nhân dân. Hiện giờ, dùng võ để làm an ổn thiên hạ, trẫm đã làm được rồi. Chỉ có điều, có thể hồi sinh được Đại Yến này hay không thì còn phải xem vận may thế nào.”
Bây giờ, cuộc cải cách chính sách đã tiến hành thuận lợi, những gì Chu Vân Kiến ở hậu cung nhìn thấy, cũng chỉ là bề nổi của những việc mà Võ Đế đã làm. Y bọc áo choàng nhung lông chồn quanh người, nói: “Hoàng Thượng, ngài yên tâm, sẽ có một thời đại hưng thịnh đang chờ ngài ở phía trước. Ngài nhất định sẽ trở thành Hoàng Đế ghi danh sử sách, đưa Trung Hoa tiến vào thời kỳ phồn hoa hưng thịnh nhất.”
Võ Đế vẫn ngồi im trên lưng ngựa không nhúc nhích, yên lặng nhìn hoàng hôn đang chậm rãi buông xuống. Chu Vân Kiến đã hiểu ý muốn của hắn, cũng không phải hắn muốn làm một việc cụ thể nào đó, hắn chỉ là muốn yên lặng chứng kiến một thời đại kết thúc mà thôi. Bắt đầu từ ngày mai, Võ Đế sẽ mạnh mẽ mở ra con đường trị quốc của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT