Editor: Đông Miên
Tâm trạng của Võ đế giống như là con kiến nằm trên chảo nóng, đây cũng không phải lần đầu tiên cánh tay của hắn bị người khác gối lên, chỉ là lần này lại giống như ngồi trên đống kim châm mà thôi. Cũng không biết là một bên ngón tay cái của hắn đã chạm vào bộ phận trọng yếu nào trên người của tên nhóc này rồi. Hắn cố rút tay lại, nhưng lại bị Chu Vân Kiến sống chết ôm lấy không buông, muốn rút ra cũng không rút được. 
Cuối cùng hắn từ bỏ rồi, vốn cho rằng cứ thế này ngủ thì nhất định sẽ không ngủ được. Không ngờ tới ngửi thấy mùi tóc thoang thoảng của Chu Vân Kiến trong không gian lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chỉ là lúc tỉnh lại thì tình hình không quá tốt, cũng may là tên này đã thay đổi tư thế ngủ, không còn ôm cánh tay của hắn nữa. Chỉ là một bên chân lại đè lên chỗ ngượng ngùng của bản thân, so với tư thế vừa nãy lại còn càng muốn mạng hơn. 
Còn chưa kịp suy nghĩ, Võ đế đã vội vàng đứng dậy, mặc quần áo vào, đi về Khai Hưng Điện tắm rửa thay bộ y phục mới. Thượng triều lúc sáng sớm, văn võ bá quan phải đợi thêm thời gian một nén nhang. Tuy nhiên Võ đế luôn luôn cần cù siêng năng, từ trước đến nay chưa bao giờ đến muộn hoặc về sớm, hôm nay lại đến muộn rồi, nhất định là bị một chuyện quan trọng nào đó làm trễ nãi. 
Mới sáng sớm công bộ Chương đại nhân đã dâng tấu trình bày: “Guồng nước chạy bằng sức gió đã được bắt đầu sản xuất trên quy mô lớn. Công tác xây dựng hồ chứa chăn nuôi thủy hải sản sẽ được đưa vào chương trình nghị sự trong vài ngày tới. Khoai tây đã được trồng ở khắp mọi nơi, lứa khoai đầu tiên đã mọc được sáu, bảy lá. Mấy mảnh đất khô cằn ở trên núi Đông Hà cũng đã tiến hành trồng khoai tây. Trời mưa ba ngày ba đêm, nạn hạn hán cuối cùng cũng đã dịu đi. Hạn hán lần này nhanh chóng được giải quyết, đều là nhờ vào lòng từ bi và thương dân như con của hoàng thượng, cùng với tấm lòng hiền đức của hoàng hậu điện hạ hỗ trợ. Thần cho rằng, nên tán thưởng đức hạnh của hoàng hậu điện hạ, đoạn đem danh thơm đó chiếu cáo thiên hạ!” 
Khóe miệng của Võ đế giật giật, trong lòng thầm nghĩ: Hiền đức? Nếu như các ngươi mà nhìn thấy dáng vẻ bất cần của y thì sẽ không nói ra được câu đó đâu!
Đương nhiên Võ đế không thể nói ra câu nói đó, hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Hoàng hậu hiền đức, đó là điều đương nhiên phải có, nếu như chỉ bởi vì một chuyện nhỏ thế này mà chiếu cáo thiên hạ, vậy thì há chẳng phải giống như một trò chơi của trẻ con hay sao? Quốc gia của trẫm, cũng là quốc gia của hoàng hậu. Nếu như y đã cùng trẫm kết nghĩa phu thê, thì cũng giống như là hòa làm một thể với trẫm. Trừ phi là lập được đại công, nếu không thì không cần thiết phải chiếu cáo thiên hạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play