Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 98: Thân vương Huyết tộc đầy tham vọng (12)


10 tháng

trướctiếp

Người đàn ông nằm trên giường không lên tiếng trả lời, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ vẫn không ngừng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mái tóc xõa tung trên gối, mặt mày bình thường trông có vẻ rất dịu dàng nhưng lại không dễ tiếp cận, giờ khắc này lại dịu êm đến mức hoàn toàn vô hại.

Hắn không chút đề phòng thế này, đúng là không sợ cậu động tay động chân gì với hắn cả.

Celtic vén tóc hắn sang một bên, cậu đưa môi lại gần cần cổ nơi máu chảy xuôi, răng nanh nhẹ nhàng lướt qua, chỉ cần cậu cắn đứt nơi này là đã có thể được thưởng thức máu tươi vô cùng ngon miệng kia lần nữa rồi, cậu bật cười thật khẽ, nhưng lúc cắn xuống lại chẳng rách da.

Khi cậu đứng dậy, bên cạnh yết hầu của Lâm Túc nhiều thêm một vết cắn đỏ rực, trông cực kỳ mờ ám trong đêm tối thế này.

Celtic đứng dậy rời đi bằng đường cửa sổ, một lát sau, người đang nằm trên giường vốn đã nên ngủ thật sâu chợt rụt người vào trong chăn, ngón tay hắn chạm vào nơi hơi tê tê kia, bật cười rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi đồng hồ sinh học điểm đúng giờ, Lâm Túc thức dậy mặc quần áo như thường ngày, sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi bắt đầu ăn sáng, ăn sáng xong lại dựa vào những tin tức về ma cà rồng mà Arnold đưa tới để quyết định có đi ra ngoài không.

Thái độ làm việc như thế hiển nhiên rất khiến người khác tin phục, nhưng hôm nay khi hắn xuống lầu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào vết cắn đỏ chói chọi trên cổ hắn.

Ian tới đưa bữa sáng, ánh mắt không nhịn được cứ nhìn thoáng qua chỗ đó, có lòng tốt nhắc nhở: “Lâm tiên sinh, hôm nay trước khi ra khỏi phòng ngài có soi gương không?”

Động tác trong tay Lâm Túc thoáng khựng lại, hắn nhìn y, hỏi: “Ta có chỗ nào bất thường sao?”

“Không có không có.” Ian vội vàng xua tay: “Không có gì bất thường cả.”

Lâm Túc đáp lời rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình, Arnold đi ra từ phòng làm việc, để lịch trình làm việc hôm nay lên cạnh bàn Lâm Túc, ánh mắt cũng liếc về phía dấu đỏ ấy, hắn ta nói: “Lâm tiên sinh, hôm nay trước khi ra khỏi phòng ngài có soi gương không?”

Ian xấu hổ túm tóc mình, Lâm Túc vẫn trả lời như trước: “Ta không soi gương, xem ra là có gì đó bất thường thật.”

Arnold nhìn dấu cắn màu đỏ ấy, cắn môi nói: “Trên cổ ngài có vết cắn, nếu để vậy đi ra ngoài thì không hay lắm đâu.”

Thân là nhân loại, sao hắn có thể không biết dấu vết như kia có nghĩa gì được, nhưng đã trải qua chuyện đó rồi, có vài chuyện không muốn hiểu cũng đều hiểu cả.

Lâm Túc sờ sờ cổ mình rồi cúi đầu lấy tin tức báo cáo bên cạnh xem một chút, nói: “Tối nay ra ngoài, có lẽ không sao đâu.”

“Ngài…” Arnold nửa đêm cũng không ngủ, nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì cả.

Dấu vết ở một nơi thân mật như thế, đương nhiên không phải do người lạ để lại, mà phải là người cực kỳ thân cận với Lâm Túc, được hắn cho phép tiếp cận mới lưu lại được.

Hay là, người mà hắn nói máu của hắn chỉ thuộc về người đó đã tới?

“Thành công rồi à?” khi Dịch Triết Lai xuống lầu, hắn ta cũng nhìn thấy dấu vết trên cổ Lâm Túc.

Lâm Túc bật cười, đáp: “Thành công một nửa.”

“Mới thành công một nửa cũng khoe khoang khắp nơi.” Dịch Triết Lai khinh bỉ liếc hắn.

“Dù sao thì cũng là em ấy muốn lén lút để lại mà, che đi chẳng phải chứng minh ta giả vờ ngủ sao.” Lâm Túc cười nhẹ đáp.

Chuyện Celtic tới không cần thiết phải giấu Dịch Triết Lai, vị Thuỷ tổ Huyết tộc này chắc chắn là kiểu người khôn khéo thành tinh.

Lúc nói chuyện với người khác Lâm Túc phải nói thật rõ ràng, nhưng khi nói chuyện với hắn ta, Lâm Túc không cần phải nói quá rõ thì hai bên đều đã có thể hiểu được đối phương có ý gì rồi.

Dịch Triết Lai hơi cao giọng “ừ” một tiếng, khi đi ngang qua Ian, hắn ta kéo tay y lại, khi kéo người tới bên cạnh rồi, hắn cúi đầu.

Ian theo bản năng hỏi: “Ngươi đói rồi sao?”

Dịch Triết Lai cắn nhẹ lên cổ y một cái, Ian run lên theo bản năng, nhưng y chưa cảm nhận được máu chảy thì miệng Dịch Triết Lai đã rời khỏi cổ y rồi.

Mà trên cần cổ trắng nõn lại nhiều thêm một dấu hôn đỏ tươi cực kỳ bắt mắt.

Dịch Triết Lai nhếch khóe môi, nói: “Ta thân làm khách, chủ nhà làm thế nào thì cũng phải làm theo chứ.”

Không đợi mọi người phản ứng lại, hắn ta đã xoay người, đi tới mở cửa tầng hầm, nói: “Ta đi ngủ đây.”

Chỉ để lại Ian ngơ ngác ôm cổ, hai má đỏ ửng: “Cái này… Ta…”

“Nhìn đẹp lắm.” Lâm Túc ăn sáng xong, ngồi quan sát dấu hôn đó, hắn hơi cúi đầu tới gần Ian vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cười nói: “Nhưng rất ít ai lại trân trọng những thứ mình dễ dàng đạt được.”

Dịch Triết Lai trông như đã quen với sự tồn tại của Ian, nhưng tình cảm giữa hai người không phải tình yêu, cũng như trước kia vị Thủy tổ đó đã nói, Huyết tộc sẽ không nảy sinh tình cảm với thức ăn của mình.

Ian khó hiểu hỏi lại: “Cái gì dễ dàng đạt được cơ?”

“… Không hiểu cũng rất tốt.” Lâm Túc đứng thẳng người rồi rời đi.

Đôi lúc hồ đồ, không cần suy nghĩ tường tận mọi chuyện như vậy cũng là một loại hạnh phúc ít ai có được.

Khi rời đi Lâm Túc không mang phần báo cáo tin tức kia theo, Arnold cầm lên chạy theo hắn: “Lâm tiên sinh, ngài bỏ quên đồ này.”

Đối với đàn ông, những thứ như dấu hôn này không gây trở ngại gì cả, người đã có gia đình rồi thì cùng lắm là do dục vọng chiếm hữu của vị trong nhà hơi nặng một chút, còn nếu là người không có gia đình cũng là vì người yêu hơi nhiệt tình quá. Nhưng mang dấu vết này theo đến nơi làm việc thì chắc chắn là biểu hiện của không cẩn trọng nghiêm túc, không cần phải dùng đồ trang điểm của phụ nữ, chỉ cần một chiếc áo cao cổ thôi cũng đã đủ che giấu vết như thế đi rồi.

Ban đêm phải làm nhiệm vụ, ban ngày phải vội lên đường, hành động của ma cà rồng cực kỳ nhanh, nếu khi tin tức tới nơi mà không kịp hành động, rất có thể khi chạy đến đã xảy ra thương vong khó lòng cứu vãn rồi.

Ma cà rồng lần này giỏi ẩn núp, khi giải quyết Lâm Túc mất nhiều thời gian hơn một chút, đợi tới khi mọi chuyện kết thúc, nhận được lời cảm ơn của những thôn dân kia thì ánh trăng đã treo cao trên đỉnh đầu.

Lên đường ban đêm không khó, nhưng lúc này trở về chỉ sợ trời cũng sắp sáng rồi, mà bé Huyết tộc mới vừa xác nhận quan hệ với hắn chỉ sợ cũng đã về nghỉ ngơi.

Nhưng khi Lâm Túc đang tính nghỉ ngơi tại chỗ thì tiếng gió nhẹ vang lên, trên cây rơi xuống vài chiếc lá, trong đêm tối khi mọi vật đã chìm vào giấc ngủ thế này, đây được coi là một hiện tượng bình thường, dù sao thì ban đêm cũng sẽ có sinh vật đi ra săn mồi.

Lâm Túc không quan tâm lắm, hắn chỉ lo dựng lều, trên đỉnh đầu lại rơi xuống vài chiếc lá nữa, trực tiếp rơi thẳng xuống tóc hắn, trăm phần trăm trúng mục tiêu.

Lâm Túc thở dài thật khẽ, nói: “Đừng quậy nữa, ra đây đi.”

Không ai trả lời.

Hắn rất khéo tay, tốc độ dựng lều trại cũng rất nhanh, sau khi đã dựng xong, hắn chui vào lều, khi đang định kéo khoá lên thì hắn lại thò đầu ra, nói: “Giờ còn không đi ra thì chỉ có thể ở bên ngoài qua đêm một mình thật đấy.”

Tiếng gió nhẹ vang lên, Celtic ngay lập tức ngồi xổm trước mặt Lâm Túc, cậu nói: “Sao ngươi lại phát hiện ra ta?”

“Trực giác.” Lâm Túc ngồi trong lều, cười nói: “Em vừa xuất hiện là ta đã biết đó là em rồi.”

“Hửm? Tâm linh tương thông.” Celtic cảm thấy người đàn ông này rất biết cách nói lời âu yếm, nhưng những lời thú vị lại đúng hoàn ảnh thế này quả thật nghe thoải mái hơn những lời sáo rỗng kia rất nhiều.

“Sao em lại tới đây?” Lâm Túc hỏi.

Trong tay Celtic kẹp một tờ giấy, cậu nói: “Biết rõ ta sẽ đi tìm ngươi mà còn muốn ra ngoài, còn nghĩ là chỉ để lại một mẩu giấy này là có thể đuổi được ta á? Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”

“Lần này thật sự là chuyện gấp.” Lâm Túc nhường chỗ cho cậu ngồi vào: “Vào rồi nói.”

Hắn không hỏi cậu có muốn vào hay không mà lại trực tiếp mời cậu vào ngồi, Celtic hơi nhướng mày: “Cái lều nhỏ hẹp này á?”

“Lẽ nào trông nó không giống một cái quan tài sao?” Lâm Túc cười hỏi.

Celtic không nghĩ tới khía cạnh này, lúc này nghe hắn nói thế thì thấy hơi hứng thú, cậu cởi giày rồi bước vào, túp lều vốn đã không đủ rộng giờ lại phải chứa hai người đàn ông, quả thật nhỏ hẹp như nơi bình thường cậu hay ngủ.

Ban đêm không có đèn, nhưng thị lực của hai người đều cực kỳ tốt, dù cánh tay không chạm nhau nhưng hô hấp cũng như đang quấn quýt.

Celtic vươn tay kéo cổ áo Lâm Túc xuống, khi nhìn thấy dấu vết đã nhạt bớt kia, cậu hỏi: “Tại sao phải giấu đi? Sợ người khác nhìn thấy sao?”

“Không sợ, chỉ là khoe ân ái nhiều quá dễ bị thiên lôi đánh lắm.” Lâm Túc nhỏ giọng nói.

“Cách nói này cũng thú vị đấy.” Ngón tay Celtic vuốt ve chỗ đó một lát rồi cười nói: “Nếu đã không sợ, vậy làm dấu ấn này rõ ràng hơn một chút nữa là được rồi.”

Cậu tiến tới, nơi môi cậu chạm vào như hoa tuyết chạm nhau, trong xúc cảm lạnh lẽo ấy, Lâm Túc vô cùng tự nhiên ôm chặt eo cậu, nói: “Muốn để lại dấu ấn thì nên hôn mạnh thêm chút nữa.”

“Mạnh hơn chút nữa?” Răng nanh của Celtic lướt qua chỗ đó, cậu cười nói: “Nếu như cắn rách mất…”

“Nếu em cắn rách thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm.” Lâm Túc dùng một tay còn lại vuốt tóc cậu, lần này hắn cũng ngầm đồng ý như lần đầu tiên hai người gặp nhau.

“Được, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Celtic được hắn ngầm đồng ý, răng nanh đâm vào da thịt, khi tiếp xúc với dòng máu thuần khiết kia, cậu gần như phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Cảm giác tê tê từ cổ truyền khắp cả người, Lâm Túc sờ tóc cậu như đang dỗ một chú mèo: “Chậm thôi, cũng chẳng ai cướp mất của em đâu.”

Celtic liếm liếm môi, khi cảm thấy cảm giác khô cạn lâu ngày đã được thoả mãn cậu mới nhả nơi đó ra, nước bọt của cậu giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại, cậu nằm nhoài trên người Lâm Túc, nói: “Ngươi muốn ta trở thành vật riêng của ngươi?”

Lâm Túc sờ mặt cậu, cười đáp: “Từ góc độ ham muốn chiếm hữu của đàn ông thì ta quả thật không quá muốn máu của những nhân loại khác chảy trong cơ thể em.”

Celtic lau khóe môi rồi nói: “Nhưng chỉ dựa vào máu của một mình ngươi, chỉ sợ ta còn chưa kịp no thì ngươi đã chết trước rồi, nhân loại là loài sinh vật vô cùng yếu ớt.”

Ngay cả sinh mệnh cũng không thể ngang nhau thì còn nói gì đến chuyện yêu đương?

“Em có muốn thử xem ta có thể cho em ăn no luôn không?” Lâm Túc hơi nhướng mày nói.

Người bình thường không được thật, nhưng với thể chất tạo máu trước mắt của hắn, chăn nuôi tám đến mười Huyết tộc cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ có một mình cậu.

“Hửm?” Cánh tay Celtic quấn lên ngực hắn: “Ngươi không sợ chết sao?”

“Ta sợ chết, chết rồi sẽ không được nhì

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp