Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 91: Thân vương Huyết tộc đầy tham vọng (5)


10 tháng

trướctiếp

Món ăn vốn có thể thưởng thức tỉ mỉ đã trở thành khó nuốt trôi, khiến tâm trạng chuẩn bị đi ngủ của Celtic trở nên khó chịu: “Quản gia.”

“Thưa chủ nhân, ta ở đây.” Quản gia vẫn chưa vội rời đi, vì hắn ta còn phải đậy nắp quan tài, mang ly đi sau khi chủ nhân ngủ: “Ngài có gì cần dặn dò ạ?”

“Đây là máu cấp mấy vậy?” Celtic nhíu mày hỏi.

“Đây là máu cấp một vừa lấy được, có vấn đề gì sao ạ?” Quản gia hỏi.

Máu cấp một chỉ thua máu cấp đặc biệt một chút, vẫn đáng để thưởng thức, chỉ là hôm nay cậu cảm thấy khó mà nuốt trôi.

“Đi lấy máu của Ian đến đây.” Celtic nhớ lại hương vị đêm qua, ra lệnh.

Quản gia không đi ngay mà cúi người nói: “Chủ nhân, dọc đường ngài đã dùng không ít máu của Ian rồi, máu của loài người không phải vô cùng vô tận, nếu lấy không kiểm soát như thế rất có khả năng chưa đến mấy ngày y đã chết rồi.”

Máu cấp đặc biệt rất quý giá, hương vị cũng rất ngon, cũng tựa như sơn hào hải vị của loại người, nhưng chức năng tạo máu của loài người thường không thể theo kịp nhu cầu hằng ngày của Huyết tộc.

Mỗi ngày ma cà rồng đều cần máu, còn Huyết tộc thì có thể mấy ngày không uống máu, nhưng nếu không vào trạng thái ngủ thì qua mười ngày sẽ xảy ra vấn đề, cho nên mỗi lần ngủ say tỉnh lại Huyết tộc đều cần một khoảng thời gian để khôi phục sức mạnh.

Celtic cũng không muốn còn chưa được mấy ngày đã khiến người nọ phải chết, cậu đặt ly xuống nói: “Được rồi, cứ thế đi ngủ thôi.”

Súc miệng xong, Celtic chắp hai tay nằm xuống, quan tài gỗ đậy lại, bóng tối bao trùm, cảm giác xung quanh đều bị bao vây vốn có thể khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng cảm xúc nôn nóng kia vẫn luôn lan tràn, sau đó cậu đột nhiên mở bừng mắt.

Nếu theo chuẩn bị tạo máu của loài người thì Lâm Túc cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này Celtic cũng không đến lấy máu hắn, cũng khiến cuộc sống của hắn trở nên khá nhàn nhã.

Hắn đã vẽ đến bức tranh thứ sáu trên vải, dù không có ai thưởng thức nhưng hắn vẫn vẽ rất vui.

Ký chủ không nôn nóng, đương nhiên 06 lại càng không nôn nóng.

Chuyện đi săn vốn phải thi đấu ai kiên nhẫn hơn.

Bên ngoài ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Celtic cau mày uống một ly máu, hương vị như chứa đựng tạp chất kia khiến cậu hơi khó nuốt trôi, có lẽ đây là cảm giác của loài người sau khi quen với sơn hào hải vị lại phải ăn rau củ.

Mấy ly máu được xếp thành hàng, Celtic nếm từng ly một, hương vị phân chia theo cấp bậc, ly này còn khó uống hơn ly kia.

“Chủ nhân, vẫn không được sao?” Quản gia lo lắng hỏi.

“Hương vị hơi tệ, nhưng vẫn có thể duy trì nhu cầu hằng ngày.” Celtic chống cằm nói.

Tuổi thọ của loài người có hạn, so sánh với sự bất tử của Huyết tộc thì còn chẳng bằng khi so sánh tuổi thọ của thỏ với loài người, cậu có thể chăm sóc Ian kỹ càng một chút để y sống lâu hơn, cũng không thể chỉ dùng được máu của y mà không dùng được máu của ai khác.

Bị giới hạn bởi một loài người là chuyện rất nực cười.

Lúc Lâm Túc gặp lại Celtic là vào một buổi tối, dưới ánh trăng bên ngoài phòng, Huyết tộc xinh đẹp và kiêu ngạo kia ngồi quan sát tranh trên vải, nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại: “Ngươi vẽ đẹp lắm.”

Tranh trên vải không phải cảnh tượng buổi sáng hôm đó, mà là cảnh hoa tường vy dưới ánh trăng, cánh hoa bay lượn gần như trong suốt, mờ ảo không định hình, cả bức tranh trông có vẻ rất yên tĩnh, dường như chỉ có tiếng cánh hoa rơi xuống.

Mà trong bụi hoa có một người đang đứng, người nọ có mái tóc bạch kim còn đẹp hơn cả ánh trăng, không thấy rõ khuôn mặt mà đang đứng đưa lưng lại, ngón tay giơ lên đón lấy cánh hoa đang rơi, nhưng dù là ai cũng có thể vừa nhìn đã biết người trong tranh kia là ai.

Lâm Túc khưng lại: “Thân vương các hạ, ngài đói sao?”

Đúng là khi nhìn thấy hắn Celtic cảm thấy răng hơi ngứa, nhưng muốn người này trung thành với mình thì tạm thời không thể vội vàng như thế, đối xử với thức ăn cũng phải có phong cách.

“Ngươi vẽ ai đây?” Ngón tay Celtic lướt qua tấm vải vẽ tranh, rất khó tưởng tượng một loài người ở khu ổ chuột lại có trình độ vẽ tranh giống như thực thế này.

Lâm Túc bình tĩnh nói: “Ta vẽ ngài, dáng vẻ dưới ánh trăng của ngài rất hợp đưa vào trong tranh.”

Hắn bước đến trước khung tranh, đứng sóng vai với Celtic rồi nói: “Nếu ngài thích ta có thể tặng cho ngài.”

“Bức tranh này không giống do một loài người ở khu dân nghèo vẽ ra.” Celtic nhìn bức vẽ kia rồi nói, nếu không vì hơi nâng gi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp