Tuy Lâm Đường ra vẻ không biết xấu hổ bắn rap điện thoại với Lâm Túc nhưng chạm mặt trực tiếp thế này thì ngại lắm. Hình ảnh khóc lóc như đứa thiểu năng lúc trước lại hiện rõ trong đầu Lâm Đường. Hiện giờ cậu cũng đang khóc, lại bị người này nhìn thấy nữa rồi.

Thằng cha thấy ghét này, cố tình đến xem trò mèo của cậu đúng không?

"Anh!" Bước chân Lâm Đường khựng lại, vẻ mặt cực kỳ phức tạp:" Sao anh lại ở đây?"

"Lên xe đi.” Lâm Túc giúp cậu mở cửa xe.

Lâm Đường có hơi chần chờ. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Thịnh Hoằng từ phía sau truyền đến thì cậu không chút do dự trèo tót lên xe, ngửa đầu hỏi: "Anh có thể cản người kia lại không?”

Hiện giờ Lâm Đường không muốn nhìn thấy Thịnh Hoằng.

Một phần là do hắn thật sự không nhớ gì, một phần tất nhiên là do cậu nhất thời xúc động, ra tay đánh người.

"Được chứ.” Lâm Túc nhanh nhẹn đóng cửa xe lại. Rõ ràng là đối phương vẫn là cái vẻ quần áo đạo mạo, đeo kính đen giả vờ trí thức nhưng không hiểu sao Lâm Đường lại cảm thấy rất an tâm, rất đáng tin.

Chắc là do lúc trước người này đã từng giúp đỡ cậu, dáng vẻ luôn bảo vệ người bên cạnh như thế nhìn thật sự rất đáng tin.

Lâm Đường mang tâm trạng phức tạp, yên lặng ngồi trong xe. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, Lâm Túc đang ngăn cản Thịnh Hoằng.

Lúc hai người đàn ông cao lớn đứng cạnh nhau, Lâm Đường lại bất ngờ phát hiện ra một điều: Hình như khi đứng chung với Thịnh Hoằng, ông anh hờ nhìn có vẻ tầm thường của cậu cũng chẳng thua kém là mấy!

Tất nhiên là không phải về ngoại hình, chiều cao hay khí tràng rồi. Lâm Túc có những thứ này à?

"Sếp Thịnh.” Cánh tay Lâm Túc giống như một rào cản vững chắc khiến người ta không thể vượt qua được.

"Lâm Túc.” Tất nhiên là Thịnh Hoằng nhận ra Lâm Túc, nhưng không ngờ lại gặp đối phương ở chỗ này: “Anh đến cùng Lâm Đường à?"

Nếu không sao lại đúng lúc thế này chứ.

Nhưng quan hệ giữa hai người tốt đẹp thế này từ bao giờ nhỉ?

Lâm Túc không phủ nhận. Anh nhìn dấu tay trên mặt Thịnh Hoằng rồi làm như có điều suy nghĩ, nói: "Sếp Thịnh, không cần biết là vì ký do gì, hy vọng sau này anh đừng tiếp tục dây dưa với… em trai tôi nữa.”

Dù ánh mắt của đối phương chỉ hời hợt liếc qua nhưng không hiểu sao Thịnh Hoằng lại cảm thấy hình như bản thân đang bị xem thường. Vết tát lù lù trên mặt đàn ông cũng không phải là dấu ấn vinh quang gì, điều này khiến đáy lòng hắn dâng lên cảm giác khá khó chịu.

"Tránh ra, đây là chuyện của tôi và em ấy." Thịnh Hoằng nheo mắt, khôi phục lại thần thái lúc trước. Nhưng dù là cấp dưới ngốc nhất cũng biết lúc này hắn đang nổi giận.

"Lâm Đường là em trai tôi." Lâm Túc cười khẽ: “Chuyện hôm nay tôi cũng biết được đôi chút. Giờ sếp Thịnh đuổi theo thế này là muốn bỏ rơi sếp Bạch để yêu đương với em tôi à?”

"Sao có thể chứ? Tôi chỉ xem Lâm Đường như em trai." Tự nhiên Thịnh Hoằng lại có cảm giác mình thấp hơn Lâm Túc một cái đầu.

Nhưng bây giờ, nếu so ra thì thân phận của Lâm Túc đường đường chính chính hơn hắn nhiều. Cho dù mọi người đều biết anh không phải là con ruột của nhà họ Lâm, thậm chí quan hệ còn bị gạch bỏ… nhưng Lâm Túc mới đúng là danh chính ngôn thuận, hàng thật giá thật.

"Em tôi không thiếu anh trai đâu." Trong mắt Lâm Túc ánh lên vẻ trào phúng.

Thịnh Hoằng sững người. Hắn chưa bao giờ bị người khác dẫn dắt tiết tấu mà lại không cách nào xoay chuyển cục diện như thế này.

Lâm Túc tiếp tục nói: “Sếp Thịnh, tôi có thể kính nhờ anh một việc được không? Nếu đã không muốn ở bên Lâm Đường thì xin anh đừng cho em ấy bất kỳ hy vọng nào, đừng để thằng bé có cơ hội tiếp xúc với anh. Quan trọng nhất là đừng dùng danh nghĩa ‘anh em’ để tậu cho mình một cái lốp xe dự phòng, cũng đừng khiến sếp Bạch phải ấm ức.”

“Tôi không có ý đó.” Thịnh Hoằng nhíu mày.

Cái này tất nhiên là do Lâm Túc đang đánh tráo khái niệm. Ở trong cốt truyện thế giới gốc, tuy bạn công chính này EQ thấp lè tè nhưng nhân phẩm vẫn được tính là ngay thẳng nghiêm túc. Anh muốn đánh tráo khái niệm cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

“Thế anh nói xem, những người đã có người yêu mà vẫn nhận em gái nuôi thì thế nào? Dùng danh nghĩa phù hợp để giữ người ta bên cạnh mình, anh em chưa dứt tình à? Thiếu em gái để yêu thương, tình yêu thừa mứa không có chỗ thể hiện hay là cảm giác được người khác thích sướng quá, người này hết rồi thì lại đổi người khác.” Lâm Túc nhìn thẳng vào mắt Thịnh Hoằng, nói: “Tôi cũng được coi là tận mắt nhìn Lâm Đường lớn lên, vất vả lắm em ấy mới bò ra khỏi cái giếng sâu tình cảm với anh. Tôi thật sự không đành lòng nhìn em ấy quay lại tình trạng bị người khác chà đạp hết lần này đến lần khác, anh hiểu rõ chứ? ( đọc truyện trên tyt, xem quảng cáo là ủng hộ kinh phí cho các team dịch truyện chất lượng hơn)

Sắc mặt Thịnh Hoằng xanh lè. Từ trước đến này hắn tự nhận là người có phẩm chất đoan chính, bây giờ lại bị người khác chỉ thẳng vào mũi mắng mà lại không thể phản bác được.

Lâm Túc thả cánh tay đang cản người xuống rồi nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo, chuẩn bị rời đi. Sau đó hình như anh nhớ ra điều gì đó nên quay lại, nói: “Nếu anh thật sự xem Lâm Đường như em trai thì mong anh phát huy cho tốt chút lương tâm cuối cùng. Cách xa em ấy ra, được chứ?”

Cửa xe đóng lại như thể đánh nốt vào bên mặt còn lại của Thịnh Hoằng, hắn chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ và chật vật thế này. Thế nhưng những gì Lâm Túc đã nói, hắn lại không tài nào bác bỏ được.

Thịnh Hoằng muốn Lâm Đường làm em trai của mình nhưng lại chưa từng cân nhắc đến cảm nhận của cậu. Không yêu một người thì nhất định phải từ chối thẳng thừng, thứ mà hắn tự cho là cân bằng chẳng qua chỉ là do dự thiếu quyết đoán, cùng lúc làm tổn thương cả hai người.

Lúc Thịnh Hoằng trở về thì Bạch Tu Nhiên đã đi rồi, văn phòng trống rỗng chẳng còn ai. Hắn còn chưa kịp nhấc điện thoại gọi thì Bạch Tu Nhiên đã gửi tin nhắn đến: “Thịnh Hoằng, chúng ta cùng bình tĩnh lại được không?”

Thịnh Hoằng siết chặt di động đến mức mấy đầu ngón tay trắng bệch, sau một lúc lâu mới nhả ra một chữ: “Được.”

Đúng là hắn cũng phải để đầu óc bình tĩnh lại.

Lúc xe chạy trên đường, thỉnh thoảng Lâm Đường lại trộm liếc Lâm Túc một cái. Tư thế lái xe của người đàn ông này khá là đẹp trai, không giống độ dạng vờ vịt tạo dáng của cậu khi đua xe mà là kiểu chỉ cần ngồi ngay ngắn thôi đã thấy đẹp.

Lúc Lâm Túc nói chuyện ở ngoài xe, cậu không nghe được câu nào, nhưng bộ dạng có thể khiến Thịnh Hoằng mắc nghẹn thì đúng là… khó diễn tả bằng lời được.

Tâm tình Lâm Đường có tí vui sướng, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn chưa hỏi Lâm Túc xem rốt cuộc thì anh và Thịnh Hoằng đã nói với nhau những gì.

“Thắt dây an toàn vào đi.” Lâm Túc đã phát hiện ra ánh mắt của cậu rồi, nhưng nếu địch bất động thì ta cũng đứng im, dù sao thì người tò mò cũng không phải là anh.

“Thời đại nào rồi mà còn thắt dây an toàn... Á!” chiếc xe đột ngột tăng tốc khiến Lâm Đường suýt nữa thì đập mặt vào phía trước. Cậu chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Túc, nghiên răng nghiến lợi nói: “Anh cố ý đúng không?”

Lâm Đường vừa mới có tí cảm giác được anh trai che chở, thế mà thoáng cái đã bốc hơi sạch sẽ.

“Anh nghĩ cho an toàn của em thôi.” Lâm Túc trầm giọng nói.

Lâm Đường bất đắc dĩ thắt đai an toàn lại, trông cậu không khác gì một con mèo bị ép phải đeo xích vậy, cả người đều toát lên vẻ tâm không cam tình không nguyện: “Vừa nãy anh nói gì với anh Hoằng thế?”

Trước mắt, đây mới là việc quan trọng nhất.

“Nói em không thiếu anh trai.” Lâm Túc nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu rất bình thản.

“Cái gì cơ, sao lại không thiếu chứ?” Lâm Đường vô thức phản bác lại.

Lúc dừng đèn đỏ, xe phanh gấp khiến Lâm Đường bị trượt về phía trước một đoạn. Vừa ngồi ngay ngắn lại thì đỉnh đầu đã bị một bàn tay to lớn phủ kín. Cảm xúc khô ráo ấm áp như đang nựng một con mèo, ngón tay hình như còn lơ đãng cọ qua vành tai Lâm Đường. Chút cảm xúc này khiến trái tim Lâm Đường đập thình thịch trong lồng ngực. Ánh mắt người đàn ông kia dù đã bị tròng kính cản bớt nhưng vẫn sâu thẳm đến cực điểm. Không đợi Lâm Đường hiểu ra vấn đề, bàn tay và ánh mắt kia đã bị thu về hết.

Lâm Túc nói: “Có anh là đủ rồi.”

Trái tim vốn đã ổn định nhịp đập của Lâm Đường lại bắt đầu nhảy disco, dữ dội đến mức cả màng nhĩ cũng rung theo: “Thế… thế là có ý gì?”

Rõ ràng là cậu không hề uống rượu, nhưng không hiểu sao lại bắt đầu lắp ba lắp bắp.

“Em tự nghĩ đi.” Lâm Túc không giải thích cho cậu nghe.

Tất nhiên là anh sẽ không giải thích, những lúc như này phải để lại tí khoảng trống thì mới thú vị được. Lâm Túc sẽ không làm anh trai của cậu, tất nhiên là anh cũng chẳng hiếm lạ gì một đứa em trai.

Lâm Đường nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng lại ngoan ngoãn ngồi im hơn cả lúc trước. Cậu giống như một con mèo nhỏ lang thang cô độc, cuối cùng cũng tìm được một con mèo lớn tình nguyện mang mình về nhà, sẵn sàng xoè móng bảo vệ, dù nó có gây ra phiền phức gì đối phương cũng thay nó cản lại, không cần lo đến chuyện ăn đói mặc rách nữa.

Lâm Đường cắn ngón tay, cảm thấy mặt mình hơi nong nóng. Đáng lẽ cậu phải chán ghét Lâm Túc mới đúng, dù sao thì người này cũng đã cướp mất mẹ cậu, rồi còn cướp luôn cả ba nữa. Cậu ghét người này nhất nhất nhất luôn.

“Tôi không...” thèm. Nghĩ tới đây, Lâm Đường có chút kháng cự.

“Đường Đường, lúc mẹ khó sinh, nguyện vọng duy nhất chính là giữ được em.” Giọng Lâm Túc rất bình tĩnh: “Bà ấy không thể làm bạn với em trong quãng đời còn lại nhưng đã dùng cả sinh mạng để yêu em. Lúc nào ba cũng bận rộn với công việc là muốn em được sống vô tư thoải mái như bây giờ. Mấy trò chơi bời của em không thể sánh với những thứ dơ bẩn trên thương trường được. Đường Đường, em không thiếu người yêu thương, không cần cầu cạnh xin xỏ tình yêu từ kẻ khác.”

06 máy móc vỗ tay: [Đỉnh cao đấy, xoạch một cái đã chuyển phỏm tình yêu của tiểu thiếu gia thành tình anh em.]

[Quá khen, quá khen.] Lâm Túc cười khẽ.

Đã muốn cắt đứt thì đương nhiên phải hoàn toàn sạch sẽ, sạch đến mức sau này có gặp lại cũng không thể tro tàn cháy lại được.

Lúc này rõ ràng là Lâm Đường nên xoắn xuýt vì xưng hô mới của Lâm Túc mới đúng, nhưng ngay khi vừa định mở miệng thì không hiểu sao nước mắt lại ào ào rơi xuống, không cách nào lau sạch được. Giống như toàn bộ ấm ức tủi hờn chất chứa suốt 20 năm thoáng cái đã bị người ta đào hết lên. Vết thương chống chéo trong những ngày tháng mệt mỏi đó giờ được người khác cẩn thận lau chùi, nhẹ nhàng bôi thuốc lên rồi nói với cậu: Sẽ khỏi nhanh thôi.

Thì ra cậu không phải là đứa trẻ ba không thương mẹ không yêu, thì ra…

Không biết tại sao xe dừng lại, Lâm Đường bị kéo vào một cái ôm ấm áp mộc mạc. Trong này không có mưa gió, chỉ có cầu vồng cùng ánh nắng ấm áp, làm cho tiếng khóc mà cậu liều mạng ức chế lập tức bộc phát ra ngoài.

“Hức... hu hu...”

Lâm Đường khóc đến rối tinh rối mù, mái tóc hợp mốt bình thường đều được nâng như trứng giờ bị cọ loạn thành mấy sợi tóc ngốc, vểnh ngược vểnh xuôi. Cậu còn ôm chặt lấy eo Lâm Túc, giống như một người sắp chết đuối bắt được phao cứu mạng.

Đầu vai Lâm Túc lại ướt đẫm, nhưng mà dùng một bộ quần áo đổi lấy việc chấp niệm của tiểu thiếu gia tiêu tan, vẫn còn lời chán.

Bên phía Lâm Đường không có gió mưa nhưng phía Lâm Túc thì lại là phong ba bão táp. Cậu chàng này khóc một trận đến tận nửa tiếng mới chịu gióng trống thu binh. Lúc Lâm Đường buông anh ra, hốc mắt đã đỏ ửng, phối với khuôn mặt đẹp đến hoa lệ kia… nhìn cứ như vừa bị chà đạp, làm người ta thích chết đi được.

“Ngoan, đừng khóc nữa.” Ngón tay Lâm Túc cọ qua đuôi mắt cậu, nhìn sơ qua thì đúng chuẩn một người anh trai tốt.

Âm thanh máy móc của 06 lạnh băng: [Kí chủ, lúc này mà ngài cũng “lên” được, đúng là loại cầm thú.]

[Lúc này mà không có phản ứng gì thì không phải là chẳng bằng cầm thú à.] Lâm Túc bình tĩnh phản bác lại.

Lâm Đường nín khóc thì lý trí cũng online lại, nét mặt có vẻ khá ngại ngùng, kỳ cục: “Tôi khóc ba lần, đều bị anh nhìn thấy hết.”

Làm người nắm giữ lịch sử đen tối của đối phương, Lâm Túc nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, áp sát vào gò má còn vương nước mắt của đối phương rồi hôn nhẹ một cái. Mùi vị nước mắt mặn chát trên đầu lưỡi, anh liếm môi cười khẽ: “Anh chỉ thấy Đường Đường cười lên rất đẹp.”

Trái tim mới ổn định chưa được bao lâu của Lâm Đường lại bắt đầu nhảy lambada. Cậu dùng tay đè lên ngực, tỉnh táo nhìn Lâm Túc. Má nó chứ, sao tự dưng đập kinh thế, bị bệnh tim rồi à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play