Trong mắt Thịnh Hoằng lóe lên vẻ mất kiên nhẫn. Có lẽ bình thường Lâm Đường sẽ không nhận ra, nhưng hôm nay cậu lại nhìn thấy rất rõ ràng. Chỗ đau đớn không chỉ là mắt mà còn có cả trái tim nữa.

Trái tim thắt lại một hồi khiến đôi mắt Lâm Đường đã hơi cay cay, môi cũng vô thức mím chặt.

Không được khóc, cậu không thể tỏ ra yếu thế ở trước mặt Bạch Tu Nhiên. Lâm Đường tàn nhẫn nhéo lòng bàn tay mình, sau đó nhìn về phía Bạch Tu Nhiên nói: “Có thể mời sếp Bạch ra ngoài một lát được không, tôi có chuyện riêng cần nói với anh Hoằng.”

Bạch Tu Nhiên còn chưa kịp mở miệng thì Thịnh Hoằng đã nói trước, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Có việc gì cứ nói thẳng là được, Tu Nhiên không phải người ngoài. Tính kỹ ra, em ấy cũng có thể là anh của cậu…”

“Em không thèm!!!” Lâm Đường gầm nhẹ, câu nói vang vọng khắp căn phòng. Cậu rũ mắt, sắp không đè được chua xót trong đó xuống nữa rồi.

“Nếu không tôi ra ngoài trước nhé, hai người cứ nói chuyện.” Bạch Tu Nhiên đứng dậy nói. Cậu ta không phải loại người rộng lượng đến mức nhường người đàn ông của mình cho người khác, nhưng hôm nay trạng thái của Lâm Đường không đúng lắm. Cậu ta cứ nấn ná ở lại chỗ này cũng hơi xấu hổ.

Nếu là tình địch không liên quan khác, Bạch Tu Nhiên có thể ra tay loại trừ tránh hậu quả về sau. Nhưng người này lại là Lâm Đường, Thịnh Hoằng coi cậu như em trai. Thế nhưng trong lòng Bạch Tu Nhiên cũng có tí khó chịu, không hoàn toàn thản nhiên như vẻ bề ngoài.

“Không cần.” Thịnh Hoằng thở hắt ra một hơi dài: “Lâm Đường, dù cậu có đồng ý hay không thì tôi và Tu Nhiên ở bên nhau cũng là kết cục đã định rồi. Tôi và cậu chỉ có thể là anh em, không bao giờ có chuyện sẽ trở thành người yêu.”

Lời này vừa thẳng lại vừa nặng. Lâm Đường mở to mắt có chút mơ hồ rồi đột nhiên lại trở nên trong suốt, sau đó trên sàn đã có vết nước.

Thảm trải sàn đỏ sậm bị vệt nước thấm vào nhìn giống như vết máu loang. Lâm Đường chớp chớp mắt, lúc mở miệng thì giọng nói đã khàn đến mức cả Bạch Tu Nhiên cũng thấy giật mình: “Thế em thì sao?”

Ở trong ấn tượng của Bạch Tu Nhiên, chỉ có chuyện vị tiểu thiếu gia ngang ngược này làm người khác khóc, chứ có bao giờ thấy bản thân cậu khóc đâu.

Cậu thật sự thích người này đến vậy à?

“Cái gì cơ?” Thịnh Hoằng dò hỏi.

Lâm Đường dùng tay áo tuỳ tiện lau nước mắt, nhìn thẳng về Thịnh Hoằng nói: “Anh đã nói sau này sẽ cưới em rồi mà, nói chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Anh quên rồi ư?”

Thịnh Hoằng sững sờ đứng im tại chỗ, Bạch Tu Nhiên cũng khá kinh ngạc. Khoảnh khắc này, cậu ta thật sự cảm thấy bản thân giống y như một kẻ thứ ba vậy.

...

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Lâm Túc không quay về nhà họ Lâm ngay mà lái xe về phía tổng bộ của Thịnh Thế. Điểm lợi khi tham gia vào dự án Hải Yến Quan Đệ chính là: anh có thể dễ dàng lấy được lịch trình của Thịnh Hoằng.

Sau khi Lâm Đường nghe những lời anh nói, xác suất cậu đi tìm Thịnh Hoằng dò hỏi phải hơn 80%. Về phần 20% còn lại, Lâm Túc gọi điện thoại về nhà họ Lâm: Lâm Đường không có nhà. Gọi cho Lạc Phi: Lâm Đường cũng không tụ tập với đám bạn bè ăn chơi. 80% lập tức biến thành 100%.

Cuộc sống của tiểu thiếu gia nhìn sơ thì muôn màu muôn vẻ, trên thực tế lại tương đối khô khan nhàm chán.

Nói cậu mới 20 tuổi, hẳn là phải đi học chứ? Đùa chắc, tiểu thiếu gia có thể đi học đàng hoàng thì chỉ có gặp ma thôi. Bình thường đi học có người điểm danh hộ, lúc thi cử thì giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở. Lúc tiểu thiếu gia nhà họ Lâm nhập học đã quyên góp cho trường học một toà nhà, phát thêm một tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng không phải chuyện to tát gì.

Dù sao thì cái gọi là bằng tốt nghiệp đại học quý tộc này có hay không cũng thế cả.

Xe dừng ở bên ngoài chỗ đậu, trời đã tối nhưng đèn đóm trong thành phố này có thể sáng đến tận khi mặt trời mọc. Rất nhiều tầng trong Thịnh Thế vẫn còn sáng trưng.

Nhất là tầng có văn phòng tổng giám đốc, tiểu thiếu gia một chọi hai, sợ là phải chịu không ít ấm ức rồi.

Lâm Túc dừng xe nhưng không có ý định lên lầu. Lúc trước mới đâm vào tim tiểu thiếu gia một nhát, giờ đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân tất nhiên là sẽ thu hoạch được một ít cảm kích, nhưng xấu hổ còn nhiều hơn gấp bội.

Trong cốt truyện của thế giới gốc, lúc Lâm Đường suýt bị làm nhục cũng nhảy thẳng từ trên lầu xuống. Điều này chứng tỏ tiểu thiếu gia nhìn có vẻ mềm như bông nhưng thực chất xương cốt lại cứng như thép, cũng có nghĩa là cậu cũng không hy vọng vẻ chật vật của mình bị nhiều người nhìn thấy.

Hơn nữa, thứ Lâm Túc muốn không phải cảm kích. Anh không phải loại đàn ông ấm áp, cũng không muốn làm vai phụ của Lâm Đường. Nếu đã làm, anh chắc chắn phải làm nhân vật chính của cậu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

...

Trên lầu, không khí lặng im lan tràn khắp phòng, Thịnh Hoằng nhíu mày thật chặt: “Tôi nói mấy lời này lúc nào hả?”

Trong ấn tượng của hắn, chắc chắn hắn sẽ không thể nói như thế với Lâm Đường. Mấy câu vô trách nhiệm kiểu này…

“Anh... đúng là đã quên rồi.” Lâm Đường thất hồn lạc phách nói. Thì ra những lời Lâm Túc nói đều đúng cả, chỉ có mình cậu xem chuyện này là thật, chỉ có mình cậu tự đa tình, chỉ có mình cậu chen chân vào tình cảm của người khác.

Rõ ràng trên mặt không bị ai đánh nhưng Lâm Đường lại cảm thấy nóng rát, lòng tự trọng bị đạp xuống bùn lầy, thậm chí trong lòng còn tràn lên cảm xúc căm hận. Cậu nhìn chăm chăm vào Thịnh Hoằng, tình ý nồng đậm trong mắt đã từ từ rút xuống: “Anh không nhớ à. Lúc đó em 7 tuổi anh 12, chúng ta cùng ngồi trên vòng quay khổng lồ…”

Đồng tử Thịnh Hoằng mở lớn. Trong đầu vẫn còn ký ức năm 12 tuổi, cả đời này hắn chỉ ngồi vòng quay khổng lồ đúng một lần.

Đó là một buổi xế chiều lúc hắn vừa tốt nghiệp tiểu học*, vòng quay khổng lồ từ từ chuyển động. Lâm Đường nhỏ hơn bây giờ rất rất nhiều, nhưng vẫn như cùng một khuôn khắc ra với nhóc con đang ngồi cạnh hắn. Cậu bị độ cao tăng lên dọa cho sợ đến phát khóc, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm dàn dụa nước mắt. Lúc đó, có lẽ do Lâm Đường xinh đẹp quá mức nên không giống mấy đứa trẻ con khác, khóc lóc ỉ ôi khiến người ta cảm thấy phiền phức. Ngược lại , cậu rất giống một chú mèo con lấm lem khiến người ta đau lòng.

(*: Tiểu học ở Trung Quốc học hết lớp 6)

Thịnh Hoằng còn nhớ rõ, lúc đó ý nghĩ muốn bảo vệ đối phương bùng nổ trong lòng. Hắn ôm bé con nhỏ xíu vào trong lòng, cảm giác còn thoải mái hơn cả khi ôm một đám mây.

Thịnh Hoằng vụng về lau nước mắt, kể chuyện cổ tích, cố gắng chuyển sự chú ý của nhóc con này sang việc khác. Lúc vòng quay đến điểm cao nhất thì bầu trời đêm đã đầy sao lấp lánh, thiếu niên vốn đang ở tuổi dậy thì luôn cảm thấy mình có thể hái cả trăng sao lại chìm đắm trong ánh mắt trong veo, sáng ngời kia.

“Có sao kìa...” Lâm Đường lúc nhỏ chỉ vào không trung, cả bầu trời đều như bị thu vào trong đôi mắt cậu.

Giống như mò trăng đáy nước, Thịnh Hoằng mơn trớn cặp mắt kia. Trong sự nghi ngờ khó hiểu của đứa trẻ, hắn đã nói: “Về sau anh cưới em là cô dâu nhỏ được không? Làm cô dâu xinh đẹp nhất.”

Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ gì.

Bé con Lâm Đường cũng không hiểu ý nghĩa của từ ‘cô dâu’ nên hỏi lại: “Cô dâu là gì ạ?”

“Chính là người sẽ... mãi mãi, mãi mãi ở bên anh Hoàng đó.” Thịnh Hoằng gãi đầu giải thích.

Ánh mắt của bé con Lâm Đường sáng rực lên, bên trong tràn ngập vui sướng: “Mãi mãi ở cạnh anh Hoằng ạ, em phải làm cô dâu của anh Hoằng!”

Ký ức phủ đầy bụi bặm bị đánh thức, Thịnh Hoằng nhất thời có chút xấu hổ, tâm tình cũng rất phức tạp.

Hắn có thể xác định: Lúc đó hắn thật sự nghiêm túc. Chỉ là khi ấy hắn chưa biết tình yêu với bạn đời là gì, chỉ muốn mãi ở bên cạnh Lâm Đường, tình cảm vô cùng thuần túy.

Nhưng tại sao về sau lại thay đổi đến mức này chứ?

Sau khi Thịnh Hoằng lên cấp hai thì tách ra khỏi Lâm Đường. Vì thành tích nên nhảy liền mấy lớp, còn Lâm Đường thì đơn giản là học hành tử thế thôi cũng phải cố hết sức. Về sau cậu còn bắt đầu trốn học, nói là đến gặp anh.

Lúc đầu lời nói của Thịnh Hoằng còn có tác dụng, về sau thì chẳng ăn thua gì nữa. Hình như mối quan hệ thân mật trong quá khứ đã nhanh chóng xuất hiện khoảng cách, tiếp theo hắn lại ra nước ngoài du học. Lâm Đường ở lại, bắt đầu tham gia đủ trò vui. Ngoài ma túy mại dâm ra thì cái gì cậu cũng dám thử, vung tiền như rác, tùy hứng làm bậy. Hai người giống như đã trôi về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Nếu chỉ là anh em, Thịnh Hoằng tình nguyện cả đời che chở Lâm Đường. Nhưng nếu cậu đòi hỏi nhiều hơn thì hắn không cho được, hắn không thể vì em trai mà bù luôn hạnh phúc của mình vào.

Vừa nãy nhớ lại, ban đầu của ban đầu, đúng là Thịnh Hoằng đã muốn bảo vệ Lâm Đường thật tốt. Cậu trở nên thế này, hắn cũng có một phần trách nhiệm. Thịnh Hoằng không dạy bảo đối phương đến nơi đến chốn, cũng chưa từng tìm hiểu sao cậu lại thay đổi như vậy.

“Xin lỗi em.” Trong lòng Thịnh Hoằng tràn đầy cảm giác tự trách. Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Đường, giơ tay muốn xoa đầu đối phương nhưng lại bị động tác lui về phía sau của cậu làm cho phải dừng lại.

“Vậy anh sẽ lựa chọn em, bỏ qua anh ta chứ?” Lâm Đường chỉ vào Bạch Tu Nhiên đứng bên cạnh, nói.

Bạch Tu Nhiên nhắm mắt lại, toàn thân khó chịu giống như bị dìm vào trong nước, mất sạch dưỡng khí.

“Lâm Đường.” Thịnh Hoằng cố gắng nói rõ chuyện này với cậu. “Em nghe anh nói đã, lúc đó anh mới 12 tuổi, em thì mới lên 7. Chúng ta cũng không hiểu chính xác hàm nghĩa của từ ‘cô dâu’, anh vẫn luôn xem em như em trai ruột.”

“Chát!” Một tiếng tát giòn tan vang lên.

Bạch Tu Nhiên bị hấp dẫn nên đưa mắt nhìn sang, thấy khuôn mặt Thịnh Hoằng nghiêng hẳn sang một bên. Có thể thấy được vệt đỏ đang lờ mờ trên đó, cánh tay vừa mới giơ lên của Lâm Đường cũng đang từ từ buông xuống. Trong mắt cậu hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có chút phẫn nộ, hình như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi rít lên: “Anh là đồ khốn nạn!”

Lâm Đường xoay người rời đi. Cánh cửa bị sập mạnh còn rung lên bần bật, bóng dáng cậu đã biến mất không còn thấy đâu.

Bạch Tu Nhiên hơi căng thẳng nhìn theo bóng lưng Thịnh Hoằng, không biết bản thân đang chờ đợi điều gì nữa?

“Lâm Đường!”

Sau đó, Thịnh Hoằng lập tức đuổi theo.

Văn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Bạch Tu Nhiên. Cậu ta thở hắt ra một hơi, đôi mắt trừng lớn, sau đó chợt thấp giọng mắng: “Con mẹ nó, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện quái gì thế!”

Hôm nay, một trong những cảnh tượng hiếm thấy ở Thịnh chính là: tiểu thiếu gia Lâm Đường khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc!!! Đám nhân viên nhìn thấy thì rối rít tỏ vẻ bừng tỉnh: Cuối cùng thì tổng giám đốc cũng thẳng thắn từ chối tiểu thiếu gia nhà họ Lâm rồi, thật đáng mừng.

Kết quả giây tiếp theo bọn họ lại thấy tổng giám đốc nhà mình vội vàng đuổi theo. Thái độ cực kỳ lo lắng, đã thế trên mặt còn có dấu bàn tay nữa!!!

Toàn bộ nhân viên lập tức âm thầm sôi trào.

“Đậu xanh, hôm nay dưa hơi bị lớn đó nha!”

“Lớn cái gì chứ? Nói không chừng tổng giám đốc quay xe, phát hiện cậu Lâm mới là chân ái. Haiz, thế giới của người giàu chúng ta không hiểu đâu.”

“Ăn dưa thôi bà con. Tình tay ba tiếp tục thăng cấp, cuối cùng hoa rơi vào cửa nào thì chúng ta cứ rửa mắt mà đợi thôi.”

“Mấy người đi mà ăn, bà đây chỉ muốn tan làm...”

“...”

Lâm Túc dựa vào thân xe, điếu thuốc trong tay lúc có lúc không đưa lên miệng. Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy ra khỏi tòa nhà, anh dập tắt điếu thuốc đang hút dở, nhét bao thuốc vào túi áo ngực.

Phía sau tiểu thiếu gia còn có người chạy theo, nhìn dáng người cao lớn kia thì chắc là Thịnh Hoằng rồi. Lúc hắn đến gần hơn, Lâm Túc còn nhìn thấy cả dấu tay trên mặt đối phương. Xem ra ngày nạo được hết độc trong lòng tiểu thiếu gia cũng không còn xa lắm.

Việc cấp bách bây giờ... Lâm Túc đi vài bước về phía tòa nhà Thịnh Thế, đưa tay vẫy Lâm Đường rồi nói: “Đường Đường, đằng này.”

Giọng nói trầm thấp như rượu ủ lâu năm, còn mang theo cảm giác sương mù chưa tan hết. Nhưng Lâm Đường lại bị xưng hô trong miệng anh dọa sợ đến mức suýt nữa ngã sấp mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play